Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Người "Khinh Đồng"
01
Phó Lý đúng là mắc bệnh mèo rồi, sáng sớm đã giở mặt với tôi.
Sáng nay tôi định đến thư viện cày đề, nhưng hai tiết đầu lại có lớp. Giáo sư Lữ dạy thì chán òm mà điểm danh thì kỹ kinh khủng.
Tôi chống tay ngồi dậy, gọi với theo Phó Lý đang đứng thu dọn cặp sách bên bàn, giọng điệu hết sức lịch sự: "Cậu điểm danh hộ tôi được không? Hôm nay tôi hơi ngại đi học."
Phó Lý chẳng buồn ngoảnh lại: "Không được. Cậu có muốn đi học hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Tôi tức nghẹn họng. Tự nhiên bị tấn công vô cớ thế này, lửa giận trong lòng tôi cũng bốc lên ngùn ngụt: "Cậu ăn phải thuốc s.ú.n.g à? Tôi làm gì đắc tội với cậu?"
Động tác tay của Phó Lý khựng lại rồi nghiêng người nhìn tôi. Phòng ký túc xá chưa bật đèn, trời lại còn âm u nên tối om, chỉ có mỗi đèn bàn học của cậu ta là sáng, hắt lên khuôn mặt vốn đã sắc nét lại càng thêm tuấn tú nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo như thể tôi đang nợ cậu ta tám triệu tệ vậy.
"Tối qua cậu leo lên giường tôi sờ soạng tôi, thế chẳng phải là đắc tội với tôi rồi sao?"
Cậu ta thản nhiên buông một câu, tôi lập tức bật dậy như lò xo: "Cậu có bệnh không? Nói linh tinh cái gì thế hả?"