Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Người "Khinh Đồng"
05
Đổi nhóm bất thành, nhưng Phó Lý lại đổi sang nhóm khác. Tôi nghĩ chắc hẳn cậu ta cũng không muốn nhìn thấy tôi.
Sau khi thành viên mới chuyển đến, ba người chúng tôi bàn bạc, nhân tiện đổi luôn cả chủ đề nghiên cứu. Có lẽ vì ba người phân công rõ ràng, cộng thêm chủ đề mới không quá khó nên mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Các nhiệm vụ của đề tài lần lượt được giải quyết, chỉ còn chờ đến lúc nộp báo cáo cuối khóa. Nhờ vậy, tôi có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học.
Một hôm, tôi vẫn như thường lệ đến thư viện đọc sách ôn tập. Chiếc ghế đối diện bỗng được kéo ra, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn và giật mình hoảng hốt.
Phó Lý! Sao cậu ta lại ngồi đối diện tôi?
Tôi nghĩ chắc cậu ta chưa nhìn rõ là tôi, bèn vội vàng cúi đầu đứng dậy, định bụng đổi chỗ khác, nhưng nhìn quanh thì chẳng còn chỗ trống nào.
Bất đắc dĩ, tôi đành khom người ngồi xuống, thầm nghĩ: Lần này không phải tôi cố tình đến quấy rầy cậu ta, có trách thì trách trời trách đất chứ đừng trách tôi.
Tôi cố gắng tĩnh tâm, lại vùi đầu vào biển đề.
Tôi học chuyên ngành thì tạm được nhưng tiếng Anh lại kém đến thảm hại. Làm bài đọc hiểu cứ phân vân mãi giữa đáp án B và C, vò đầu bứt tai mà vẫn rối như tơ vò. Cuối cùng tôi đành gập sách lại, đập đầu xuống bàn gỗ, mong sao khai thông được trí óc.
Đang đau đầu nhức óc thì bỗng có tiếng gõ nhẹ trên bàn, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phó Lý đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi ngạc nhiên nhận lấy, trên đó viết đáp án và cả hướng dẫn giải đề nữa.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn tờ giấy, rồi lại lật xem đáp án trong sách. Đúng là đáp án rồi, hơn nữa cách giải thích của cậu ta còn rõ ràng, dễ hiểu hơn cả đáp án chuẩn.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, thầm nghĩ tại sao cậu ta lại giúp tôi, nhưng lòng tự trọng khiến tôi không thể mở lời hỏi.
Còn Phó Lý sau khi đưa giấy cho tôi thì không nhìn tôi nữa, chỉ chăm chú đọc sách của cậu ta.
Sau đó, mỗi khi gặp bài đọc hiểu không biết làm hay câu văn viết không trôi chảy, tôi lại vô thức liếc nhìn Phó Lý.
Mà hình như cậu ta cũng đang chờ tôi cầu cứu, cứ hễ tôi nhìn cậu ta là cậu ta lại bỏ sách xuống, lấy bài tập của tôi, rồi viết ra giấy những dòng chữ rồng bay phượng múa của cậu ta.
Từ đầu đến cuối, tôi và cậu ta không nói với nhau câu nào, nhưng giữa hai người lại có một sự ăn ý kỳ lạ.
Buổi tối, ra khỏi thư viện, tôi đi trước, Phó Lý đi phía sau cách một khoảng. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng dừng bước, đợi cậu ta ra khỏi cổng thư viện.
Tôi gọi cậu ta lại, cố gắng nở một nụ cười thật tươi: "À thì... hôm nay cảm ơn cậu nhé."
Không hiểu sao, Phó Lý hình như hơi sững người nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."
Cậu ta vừa dứt lời, hai chúng tôi đứng chôn chân tại chỗ, đúng là ngượng chín mặt! Tôi ấp úng "ờ... ờ..." hai tiếng rồi quay đầu bỏ đi.