ẢNH ĐẾ LÀ CHỒNG TÔI!!!

C9.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://t.co/rtsjvti0b6

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

26,

 

Ngày tiếp theo, tôi quyết định áp dụng chiêu tiếp theo: có chút "hờ hững" và "lạnh lùng" với anh.

 

Vậy mà… Trần Minh vẫn không hề phản ứng gì!

 

Lúc anh đứng trong bếp làm bữa tối, tôi cố tình quay lưng lại, không nhìn anh một cái.

 

Anh dừng lại, nhìn tôi một lúc, rồi tiếp tục công việc của mình.

 

"Em không ăn à?"

 

Tôi cười khẩy, trả lời một cách lạnh nhạt:

 

"Không, tôi không thèm."

 

Anh không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt phần ăn của mình xuống bàn rồi ngồi xuống ăn.

 

Tôi nhìn anh, lòng tự hỏi: Làm sao để anh cảm nhận được tôi đang tỏ ra lạnh nhạt đây?

 

27,

 

Mấy ngày trôi qua, tôi bắt đầu thấy kiệt sức.

 

Cảm giác của tôi lúc này giống như… một trò chơi mà tôi chưa bao giờ là người thắng cuộc.

 

Tôi thử đủ mọi cách, từ làm nũng, bày trò gây sự, thậm chí đến "làm mình làm mẩy", nhưng Trần Minh lại luôn bình tĩnh đến mức khiến tôi không thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

 

Có một ngày, tôi đột nhiên dừng lại, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

 

"Trần Minh."

 

Tôi nói, giọng có chút khàn khàn.

 

"Tôi có cảm giác mình đang cố gắng làm điều gì đó không đúng."

 

Anh đứng bên cạnh tôi, im lặng một hồi rồi đáp:

 

"Em nghĩ mình đang làm sai à?"

 

Tôi không trả lời, chỉ lắc đầu.

 

"Tôi không biết nữa. Nhưng tôi đã thử hết tất cả mọi cách mà vẫn không làm anh ghét tôi."

 

Anh nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:

 

"Đó là vì… em đã quên mất một điều."

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi lại:

 

"Điều gì?"

 

Trần Minh cười, ánh mắt ấm áp:

 

"Em chưa bao giờ yêu tôi, nên em không thể hiểu được cách tôi yêu em."

 

Tôi nghẹn lại.

 

Vậy… hóa ra, cả thời gian qua, tôi đã làm sai từ đầu?

 

28,

 

Tôi nhận ra mình đã mệt mỏi với trò chơi này.

 

Dù tôi có cố gắng đến đâu, Trần Minh vẫn luôn làm tôi cảm thấy mình đang ở thế yếu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-de-la-chong-toi/c9.html.]

Một hôm, tôi quyết định đến phòng làm việc của anh.

 

"Trần Minh."

 

Tôi lên tiếng, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết.

 

"Có phải tôi đang cố gắng sai không?"

 

Trần Minh không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn tôi một lúc.

 

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng cười, đứng dậy tiến lại gần.

 

hông reup truyện nhé, nếu cậu rảnh thì ghé page tớ tặng tớ một lượt theo dõi nhe, cảm ơn cậu đã đọc truyện >

"Đúng, em đang cố gắng sai."

 

Tôi cảm thấy một chút thất vọng nhưng vẫn không nói gì.

 

Anh tiếp tục:

 

"Nhưng em cũng đã hiểu được phần nào rồi."

 

Tôi không hiểu lắm, chỉ mơ hồ gật đầu.

 

"Vậy sao?"

 

Anh nghiêng đầu, ánh mắt thâm trầm.

 

"Em nghĩ thử xem, nếu anh yêu em, liệu em có cần phải làm tất cả những chuyện đó để đẩy tôi ra xa không?"

 

Tôi trầm mặc, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, cuối cùng dường như mọi thứ đã sáng tỏ trong tôi.

 

Tôi khẽ gật đầu.

 

"Vậy tôi phải làm gì?"

 

Trần Minh không trả lời, chỉ kéo tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên tóc tôi.

 

"Từ giờ, em đừng làm gì nữa. Để tôi lo."

 

29,

 

Cuối cùng, tôi nhận ra một điều: tình yêu không phải là một cuộc chiến.

 

Trần Minh là người đàn ông kiên nhẫn, anh không ép tôi phải yêu anh, cũng không đẩy tôi vào tình thế phải "chạy trốn" khỏi anh.

 

Một ngày nọ, khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, tôi nhìn anh, khẽ mỉm cười.

 

"Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng mình cần phải làm thế này hay thế kia để rời xa anh."

 

Trần Minh nắm lấy tay tôi, đôi mắt ấm áp:

 

"Em không cần phải làm gì cả. Chỉ cần em ở bên tôi, đó là đủ."

 

Tôi thở dài nhẹ nhõm, dựa vào vai anh.

 

"Vậy thì… tôi có thể thử yêu anh được không?"

 

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai.

 

"Em sẽ yêu tôi, đúng không?"

 

Tôi khẽ gật đầu.

 

"Vâng, tôi sẽ yêu anh."

 

Trần Minh nở nụ cười mãn nguyện.

 

Tôi đã thua, nhưng cuối cùng, tôi lại thắng trong tình yêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận