ẢNH ĐẾ LÀ CHỒNG TÔI!!!

C10. END

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://t.co/0nhMD5lVky

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

30,

 

Kể từ khi tôi bắt đầu thử thay đổi cách tiếp cận với Trần Minh, mọi thứ giữa chúng tôi dường như đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Không còn những màn chiến tranh lạnh, không còn những trò chơi bẫy nhau.

 

Chúng tôi bắt đầu hiểu nhau hơn, không phải là sự gượng ép mà là một sự thay đổi từ trong tâm.

 

Một buổi tối, chúng tôi cùng ngồi trên sô pha, xem một bộ phim cũ.

 

Trần Minh không nói gì, chỉ yên lặng đặt tay lên vai tôi.

 

Tôi hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh.

 

"Anh biết không, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người như anh."

 

Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, đầy tình cảm.

 

"Vậy mà em lại yêu anh thật sao?"

 

Tôi gật đầu, giọng nhẹ nhàng:

 

"Tôi không biết là khi nào, nhưng có lẽ chính vì anh luôn ở bên tôi, luôn chịu đựng mọi thứ tôi làm, mà tôi mới nhận ra tình cảm của mình."

 

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, giọng trầm ấm.

 

"Tình yêu đôi khi không cần phải vội vàng. Chỉ cần thời gian, chúng ta sẽ tìm thấy con đường của riêng mình."

 

31,

 

Sau bao nhiêu lần cố gắng, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu.

 

Không phải là một cuộc chiến, không phải là sự gượng ép, mà là sự cảm nhận và chia sẻ từ hai trái tim.

 

Trần Minh và tôi, chúng tôi không còn là hai con người xa lạ mà là những người đồng hành, những người có thể cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn.

 

Sáng hôm đó, anh bất ngờ đưa tôi đến một quán cà phê nhỏ, nơi chúng tôi lần đầu gặp nhau sau một buổi làm việc căng thẳng.

 

"Em nhớ không?"

 

Anh nhìn tôi, nụ cười ấm áp.

hông reup truyện nhé, nếu cậu rảnh thì ghé page tớ tặng tớ một lượt theo dõi nhe, cảm ơn cậu đã đọc truyện >

 

Tôi gật đầu.

 

"Đương nhiên, tôi không thể quên được."

 

Chúng tôi ngồi bên nhau, nói về những điều đã qua và những điều sẽ đến.

 

32,

 

Thời gian trôi qua, chúng tôi dần trở nên không thể thiếu nhau trong cuộc sống.

 

Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, Trần Minh luôn là người đầu tiên chúc tôi một ngày mới tốt lành, mỗi buổi tối anh lại là người cuối cùng hỏi tôi về một ngày của mình.

 

Một ngày cuối tuần, tôi và anh cùng đi dạo trong công viên, hai người tay trong tay, không còn sự gượng ép nào.

 

Chúng tôi không cần nói quá nhiều, chỉ cần bên nhau là đủ.

 

Đột nhiên, Trần Minh dừng lại, nhìn tôi chăm chú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-de-la-chong-toi/c10-end.html.]

 

"Anh nghĩ rằng… chúng ta có thể đi xa hơn."

 

Tôi nhìn anh, trong lòng hơi run.

 

"Đi xa hơn?"

 

Anh gật đầu, đôi mắt sáng lên như ngọn lửa ấm áp.

 

"Em có muốn cùng anh xây dựng một tương lai không?"

 

Tôi cảm thấy một luồng xúc động dâng lên trong lòng.

 

"Em… Em sẵn sàng."

 

Trần Minh mỉm cười, ánh mắt như thể đã đoán trước được câu trả lời của tôi.

 

"Vậy chúng ta bắt đầu từ bây giờ nhé."

 

33,

 

Ngày hôm đó, tôi và Trần Minh chính thức quyết định bước vào một chương mới của cuộc sống.

 

Không còn là người yêu đơn thuần, mà là những người sẵn sàng xây dựng một gia đình, một tương lai vững chắc.

 

Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như thể mọi thứ đã trở nên đúng đắn, mọi thứ đã có lý do để tồn tại.

 

Ngày cưới của chúng tôi đến rất nhanh.

 

Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đứng dưới ánh sáng ấm áp, cảm nhận rõ ràng tình yêu đang tràn ngập xung quanh.

 

Trần Minh đứng đối diện, đôi mắt đầy yêu thương nhìn tôi.

 

"Em xinh đẹp lắm, Thanh Hà."

 

Tôi mỉm cười, mắt ngấn lệ.

 

"Cảm ơn anh, Trần Minh."

 

Chúng tôi trao nhau lời thề nguyện, tay trong tay, trái tim hòa chung nhịp đập.

 

Từ hôm nay, chúng tôi sẽ không còn chia xa nữa.

 

34,

 

Cuộc sống sau đám cưới của chúng tôi trôi qua thật nhẹ nhàng.

 

Mặc dù không có những ngày tháng đầy kịch tính như trước, nhưng chính những điều giản dị ấy lại khiến chúng tôi cảm thấy hạnh phúc.

 

Chúng tôi xây dựng một ngôi nhà, không phải quá sang trọng, nhưng đầy đủ tình yêu và sự ấm áp.

 

Mỗi sáng, Trần Minh vẫn luôn là người pha cà phê cho tôi, còn tôi chuẩn bị bữa sáng.

 

Chúng tôi không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần ngồi cạnh nhau, làm những việc nhỏ nhặt, nhưng lại là những khoảnh khắc quý giá nhất trong đời.

 

Tình yêu của chúng tôi, không phải là những câu chuyện đầy sóng gió, mà là sự bình yên và hạnh phúc trong từng khoảnh khắc.

 

Và tôi biết, tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi.

 

Kết thúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận