[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm

Chương 6.2

Mấy ngày tiếp theo, Văn Điềm vẫn cố tình tránh mặt Giang Cảnh, khi đi học cũng không gặp, về khách sạn thì chỉ vội vàng nói một câu rồi ngủ.

Cậu và Giang Cảnh vốn đã ít khi nói chuyện, vì vậy gần như không có giao lưu gì.

Không phải không có người sợ Giang Cảnh, chỉ là không ai dám thể hiện nỗi sợ hãi của mình trước mặt anh. Văn Điềm lại là người táo bạo, thẳng thừng trốn tránh anh luôn.

Giang Cảnh cảm thấy khá tò mò, không biết Văn Điềm có thể trốn anh được bao lâu.

Hôm nay, sau khi họp xong, Giang Cảnh ở văn phòng xử lý một số tài liệu. Khi xong phần cuối cùng, anh thở ra, dùng ngón tay thon dài ấn giữa trán để giảm bớt cảm giác khó chịu.

Khi đứng dậy đi lấy đồ, anh nghe thấy một tiếng động nhẹ, Giang Cảnh liền ngước mắt lên, nhìn thấy cửa phòng bị mở ra một khe nhỏ, và ngay sau đó một cái đầu nhỏ lén lút thò ra.

Giang Cảnh: “?”

Cái đầu nhỏ nhìn qua trái phải, phát hiện không có ai, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cắn môi dưới, định bước vào thì một bóng đen bất ngờ xuất hiện phủ xuống: “Đang nhìn gì vậy?”

Văn Điềm mở to mắt, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Giang Cảnh, cậu có vẻ không nghĩ là Giang Cảnh lại ở đây, ban đầu bị giật mình, rồi dần chuyển sang hoảng loạn.

“À, hóa ra là anh ở đây.” Văn Điềm lúng túng nói.

Giang Cảnh lạnh lùng đáp: “Tưởng tôi không có ở đây thì định làm gì?”

Văn Điềm cảm thấy mặt mình nóng bừng, ánh mắt của Giang Cảnh quá mạnh mẽ, cậu không nhịn được phải lùi lại một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi không định làm gì xấu, chỉ là nghĩ mang đồ qua cho anh.”

Giang Cảnh nghe vậy liếc mắt xuống cái túi mà Văn Điềm đang cầm. Túi trong suốt, bên trong có thể thấy rõ đồ vật. Đó là một chiếc bánh kem, được bọc gói rất tinh xảo.

“Bánh kem?”

Giang Cảnh hỏi với giọng trầm thấp: “Cho tôi à?”

Văn Điềm gật đầu.

Hiện tại cậu vẫn rất sợ Giang Cảnh, nhưng sợ không dám lại gần anh là một chuyện, còn việc muốn báo đáp anh là chuyện khác. Văn Điềm thực sự mang bánh qua.

Giang Cảnh dường như khẽ cười, nhưng Văn Điềm không nghe rõ, lại cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm.

Cậu vội vã tránh xa Giang Cảnh, đưa bánh kem lên bàn rồi lập tức lùi lại, đứng cách Giang Cảnh ba bước.

“Vậy tôi đi trước đây.” Văn Điềm nói nhanh, không đợi Giang Cảnh trả lời đã quay người rời đi.

Bước chân vội vã như thể nơi này có một con thú dữ.

Giang Cảnh: “…”

Giang Cảnh im lặng vài giây, sau đó lấy ra máy truyền tin, đặc biệt chủ động gửi một tin nhắn cho Bùi Ân:

 【Ở đâu?】

Ngẫu nhiên, vào lúc Giang Cảnh gửi tin, Bùi Ân cũng vừa lấy ra máy truyền tin. Y kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, mới dám tin rằng tin nhắn là từ Giang Cảnh gửi tới, suýt nữa thì định b.ắ.n pháo ăn mừng.

Phải biết rằng, trong suốt thời gian làm phó quan, Giang Cảnh chưa bao giờ gửi tin nhắn cho y, thậm chí có lần Bùi Ân gửi tin cho Giang Cảnh, Giang Cảnh cũng lười phản hồi.

Vì vậy, y lập tức hồi đáp đầy phấn khích: 

【Tôi đây!】

Bạn cần đăng nhập để bình luận