[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm
Chương 5.1
Đầu óc Văn Điềm trở nên mờ mịt, gần như không thể suy nghĩ được gì. Cậu sợ đến mức không muốn ở lại căn nhà bị người khác theo dõi thêm giây nào nữa.
Cậu vớ lấy điện thoại, mở cửa định chạy ra ngoài để báo nguy. Nhưng khi đến cửa, cậu chần chừ. Lỡ đâu điện thoại cũng bị gắn thiết bị theo dõi, thì hành động này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Cuối cùng, cậu không mang theo gì, lòng nóng như lửa đốt chạy ra khỏi nhà.
Giữa đêm khuya, khoảng hai, ba giờ sáng, trên đường phố hầu như không có một bóng người.
Văn Điềm không biết mình đã đi bao lâu. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy ở đằng xa, trước cửa một khách sạn xa hoa, có một chiếc xe đỗ lại.
Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe. Ánh sáng từ đèn đường loé lên, làm lộ vết m.á.u đã khô trên má anh, và có cả một vết thương bên hông.
Cánh tay phải của người đàn ông đầy những vết thương rỉ máu, da thịt trông có vẻ thối rữa, mái tóc đen phủ trên đôi mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy sát khí, trông như một con sói hoang khát máu.
Văn Điềm đứng cách khá xa, tầm nhìn bị chiếc xe che khuất, chỉ có thể thấy bóng dáng rộng lớn của người đàn ông. Cậu như tìm thấy chiếc phao cứu sinh, vội vã bước đến, chặn đường anh.
“Ngài… ngài khỏe không ?”
Người đàn ông cúi xuống, nhìn cậu.
Văn Điềm khẽ thở, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ, hàng mi dài ướt đẫm hơi nước, rũ xuống thành từng cụm nhỏ, càng làm nổi bật khuôn mặt vừa ngây thơ vừa gợi cảm của cậu, khiến người khác không khỏi rung động.
Văn Điềm đứt quãng hít thở, nén sự ấm ức và cố nén tiếng khóc, khẽ giọng khẩn cầu: “Ngài có thể giúp tôi báo cảnh sát được không?”
Nói xong, cậu cắn chặt môi, chờ đợi phản hồi từ người đàn ông trước mặt.
Nhưng người đàn ông chỉ lặng lẽ cúi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt cậu, mãi vẫn không nói gì. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở lời.
“Tại sao lại ăn mặc thiếu vải như vậy?”
Văn Điềm sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh lùng vô cảm của người đàn ông.
Đó là Giang Cảnh.
Lúc này, Văn Điềm mới nhận ra trên người Giang Cảnh có vết máu.
Cậu hoảng sợ, ánh mắt luống cuống không biết nhìn đi đâu: “Xin… xin lỗi, tôi không biết là ngài.”
Giang Cảnh hơi nâng cằm lên, giọng nói lạnh lùng như vẻ mặt của anh: “Nếu biết là tôi thì không cầu tôi giúp? Tôi sẽ ăn thịt em chắc?”
Văn Điềm chớp mắt, không chắc mình có nghe nhầm không, nhưng dường như trong giọng nói của Giang Cảnh có chút khó chịu.
Cậu vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó…”