[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm
Chương 2: Bé Omega mất kiểm soát nhưng lại vô cùng đáng yêu
Hắn thật sự rất tò mò, sao trên đời lại có người có thể chịu đựng được lâu đến vậy.
Văn Điềm chống hai tay lên mép thùng, cố gắng nâng eo lên, nhưng không thể nhấc mình ra được. Cậu thử đi thử lại vài lần nhưng vẫn không thành công, cuối cùng đành từ bỏ.
Cậu ngước mắt lên, liền thấy Thẩm Chi Tự đang chậm rãi tiến lại gần, vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt đầy u ám.
” Anh… Anh muốn làm gì…?”
Văn Điềm rụt người lại, đôi hàng mi dài không ngừng run rẩy. Cậu khó nhọc nuốt khan, lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Vì khu vực huấn luyện của học sinh ở rất xa, cho dù cậu có hét kêu cứu thì cũng không ai có thể nghe thấy.
Văn Điềm cảm thấy mình thật xui xẻo.
Cậu vốn không nên đồng ý đi cùng Thẩm Chi Tự đến đây, vì người này từ trước đến nay chưa từng có ý định tốt lành gì.
Văn Điềm căng thẳng, môi mím chặt, mồ hôi rịn ra trên trán, cánh môi cũng trở nên đỏ rực như nhuộm màu máu.
Nhìn thấy Thẩm Chi Tự đang tiến lại gần, Văn Điềm lập tức lên tiếng ngăn cản: “Đừng… đừng qua đây.”
Giọng nói của cậu run rẩy, nghe vô cùng đáng thương.
Thẩm Chi Tự cười nhạo: “ Tôi cũng không làm gì em, sao lại trưng ra vẻ sắp khóc như vậy?”
Thẩm Chi Tự ngồi xổm xuống bên cạnh thùng giấy, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua tuyến thể của Văn Điềm. Cậu rụt cổ lại, cả cơ thể gầy yếu không ngừng run rẩy như không có chút sức lực nào.
Văn Điềm ngước đôi mắt ươn ướt lên, gồng mình nói: “Thẩm Chi Tự, nếu anh còn dám chạm vào tôi lần nữa, ngày mai tôi sẽ đi báo cáo anh cho mà xem!”
Nói xong, Văn Điềm cẩn thận quan sát biểu cảm của Thẩm Chi Tự, dù chỉ một chút do dự thôi cũng sẽ khiến cậu biết Thẩm Chi Tự thật sự e ngại chuyện cậu đi tố giác. Nhưng kết quả lại khiến cậu thất vọng.
Rõ ràng là lời uy hiếp, vậy mà người đàn ông trước mặt không những không sợ, ngược lại còn nở một nụ cười, như đang chế giễu sự ngốc nghếch của cậu.
“Vậy thì em cứ đi mà nói đi.”
Thẩm Chi Tự mạnh tay bóp cằm cậu, ép hai má mềm mại của cậu phồng lên, “Em thử xem có ai tin em không.”
Văn Điềm sững sờ, đôi mắt ướt át lại càng long lanh hơn. Thẩm Chi Tự nói không sai, nếu cậu đi tố cáo, không những chẳng ai tin, mà họ còn nghĩ cậu là kẻ bịa đặt, nói năng lộn xộn.
Vì trước mặt mọi người, Thẩm Chi Tự luôn tỏ ra ôn hòa, giả nhân giả nghĩa, chỉ có đối với cậu hắn mới dùng những lời lẽ ác ý.
Nghĩ đến đây, Văn Điềm cảm thấy tủi thân: “ Anh ghét tôi đến vậy sao?”
Thẩm Chi Tự khựng lại một chút, sau đó kỳ quái nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Đương nhiên là không. Sao em lại nghĩ vậy? Tôi chỉ muốn em nghe lời thôi.”
Lời hắn nói thốt ra với giọng điệu u ám, như tiếng rắn độc bò trườn, khiến Văn Điềm không khỏi run rẩy. Thẩm Chi Tự nhận ra điều đó, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
Văn Điềm cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngập ngừng nói: “Tôi không muốn nghe lời anh…”
Nụ cười trên môi của Thẩm Chi Tự đột ngột biến mất.
Những ngón tay thô bạo của hắn vuốt ve gương mặt Văn Điềm, vốn định cho cậu một bài học, thì đột nhiên cánh cửa phát ra tiếng khoá vang bởi ai đó mở nó ra. Thẩm Chi Tự dừng lại, cảnh giác quay đầu nhìn, trên mặt hiện rõ sự bực bội vì bị quấy rầy.
— Có người tới.
Thẩm Chi Tự nghiến răng nói: “Không biết có nên khen em may mắn không.”
Hắn không sợ Văn Điềm vạch trần mình, vì trước đây chưa ai từng chứng kiến sự thật. Nhưng nếu lúc này có người nhìn thấy hắn đang làm gì, thì mọi hình ảnh tốt đẹp mà hắn đã dày công xây dựng trước mặt người khác sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Hắn chưa muốn thất bại vì chuyện này.
Dù có vẻ không cam lòng, nhưng Thẩm Chi Tự vẫn buông Văn Điềm ra. Hắn nhanh chóng mở cửa sổ, bước lên bậu cửa và nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, cánh cửa lớn được mở ra bởi người khác.
Đứng trước cửa là hai người đàn ông.
Một người mặc quân phục chỉnh tề, vai đeo huy chương, rõ ràng là một phó quan có chức vụ. Người còn lại mặc bộ huấn phục màu đen, đi ủng cao, dáng người cao lớn. Cổ áo của anh để lộ xương quai xanh và phần hàm dưới sắc nét. Trên mặt đeo mặt nạ bảo hộ, chỉ để lộ một đôi mắt nhạt màu, dưới ánh sáng yếu ớt có vẻ như ẩn chứa điều gì đó khó hiểu.
“Nghe thấy có tiếng động, không ngờ thật sự có người ở đây.”
Phó quan ngạc nhiên nhìn về phía Văn Điềm và hỏi: “Sao cậu lại ngồi trong thùng giấy và khoá trái cửa?”
Mặt Văn Điềm đỏ bừng, không biết giải thích thế nào cho hợp lý, bối rối đáp: “Là… ngoài ý muốn.”
Người đàn ông mặc đồ đen không nói gì, chỉ liếc nhanh về phía cửa sổ đang mở toang, sau đó chậm rãi dời ánh mắt về phía Văn Điềm ngồi trong thùng giấy. Sau vài giây im lặng, anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Bùi n, băng dán.”
“Băng dán? Để làm gì?”
Mặc dù miệng hỏi, nhưng Bùi n đã nhanh chóng lấy băng dán từ thắt lưng ra. Anh thường phải thực hiện nhiệm vụ bất ngờ, nên việc mang theo băng dán và thuốc cầm m.á.u là thói quen mỗi khi ra ngoài.
Người đàn ông nhận lấy băng dán và chai thuốc từ tay Bùi n, tiến về phía Văn Điềm. Một tay anh nắm lấy cổ tay Văn Điềm, tay kia đỡ lấy eo cậu, chỉ dùng một chút lực đã kéo cậu đứng dậy.
Chờ đến khi Văn Điềm đỏ mặt đi giày xong, Giang Cảnh nhàn nhạt ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Văn Điềm ngẩn người, ngơ ngác đáp: “Dạ.”