[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm
Chương 5.2
Thang máy rất nhanh đã dừng, Giang Cảnh ôm Văn Điềm vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống chiếc giường sạch sẽ, rồi ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Vì đang ở trên địa bàn của người khác, Văn Điềm không dám có hành động lỗ mãng nào, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng gò bó.
Giang Cảnh dựa vào ghế sofa, vẻ mặt có chút mệt mỏi, giọng khàn khàn hỏi: “Nói xem, vì sao muốn tôi báo cảnh sát?”
Văn Điềm ngây người một lúc, đôi môi mím chặt lại, có chút ngập ngừng.
Giang Cảnh cũng không ép buộc, cố ý nói: “Không muốn nói cũng được, ở khách sạn này qua đêm, sáng mai en đi, tự mình giải quyết vấn đề.”
Thực tế chứng minh, Giang Cảnh rất biết cách đe dọa người khác. Chỉ cần một câu nhẹ nhàng, Văn Điềm đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt: “Không, đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ nói.”
Giang Cảnh khẽ nhướng mắt lên, ra hiệu rằng anh đang lắng nghe.
Văn Điềm suy nghĩ vài giây, rồi kể lại đầu đuôi sự việc. Tuy nhiên, vì cảm thấy xấu hổ, cậu cố tình lướt qua một số chi tiết, như việc người kia đã gửi những bức ảnh nhạy cảm của cậu và nói những lời lẽ thấp hèn, khó nghe.
Văn Điềm biểu hiện thật sự không được tự nhiên, mỗi lần cậu muốn nói dối đều phải dừng lại vài giây. Giang Cảnh nheo mắt lại, chăm chú quan sát cậu: “Hắn đã theo dõi em từ một tháng trước, lúc đó sao em không báo cảnh sát?”
Văn Điềm l.i.ế.m môi, giọng nhỏ nhẹ: “Lúc đó tôi nghĩ hắn chỉ gửi những tin nhắn quấy rầy, không đến mức uy hiếp, nhưng không ngờ hắn lại gắn camera trong nhà tôi.”
Giang Cảnh trầm mặc một lúc, rồi nhàn nhạt nói: “Mấy ngày tới em ở lại đây, việc báo cảnh sát sẽ rất rắc rối. Ngày mai em nói địa chỉ nhà cho tôi, tôi sẽ cho người tới kiểm tra camera.”
“Được,” Văn Điềm giật mình, “Cảm ơn anh.”
Giang Cảnh xoa xoa giữa trán, Văn Điềm nhận ra anh rất mệt, nhưng vẫn lấy hộp y tế ra để xử lý vết thương trên miệng cậu.
Văn Điềm cảm thấy, có lẽ Giang Cảnh không giống như lời đồn thổi về anh, không hề lạnh lùng như mọi người nói.
Văn Điềm do dự một chút, rồi nhỏ giọng hỏi: “Thương tích của anh, thật sự không cần đi bệnh viện sao? Trông có vẻ nghiêm trọng.”
Giang Cảnh liếc nhìn cậu, rồi cắn chỉ khâu lại, cười nhạo: “Tôi không yếu đuối như em đâu.”
Văn Điềm: “…” Cậu muốn nổi giận.
Giang Cảnh để hộp y tế lại chỗ cũ, rồi quay đầu nhìn Văn Điềm: “Ngủ đi.”
Văn Điềm ngoan ngoãn gật đầu, định từ trên giường xuống, thì Giang Cảnh nhíu mày: “Làm gì vậy?”