[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm

Chương 3: Bé Omega dễ thương lại nóng nảy, quả thực khó mà nhận ra

Trăng sáng, sao thưa, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.

 

Giang Cảnh vừa kết thúc một ngày làm việc, lúc này đã gần nửa đêm. Bạn của anh không có nhà, nên anh tiện thể nhắn tin rồi tạm thời ở lại biệt thự của bạn.

Anh vô cùng thiếu ngủ, vừa thay quần áo rồi nằm xuống gối đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Nhưng không được bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên, vào giờ này thì thật không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Lông mày Giang Cảnh khẽ nhíu lại, ẩn chứa chút sắc lạnh khó phát hiện. Anh xuống cầu thang, mở cửa với ý định rằng dù là ai, bất kể có chuyện gì, cũng phải nhanh chóng rời đi.

 

Nhưng ngay khi mở cửa, những lời định nói lại bị nuốt ngược vào trong.

 

Trước cửa là một Omega với làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh. Những lọn tóc đen như mực dán sát vào tai, đôi môi đỏ mọng trơn bóng, cả người cậu ướt sũng. Môi khẽ hé, phả ra làn hơi ấm mờ mịt, trông cậu như một đóa hồng trắng xinh đẹp yếu ớt, ngoan ngoãn dễ tổn thương.

 

Tiểu mỹ nhân như sợ anh đóng cửa, dùng ngón tay trắng nõn chống lên khung cửa, nhút nhát nâng mắt nhìn “Anh đừng đóng...”

 

“ Thật xin lỗi, tuy hơi đường đột, nhưng anh có thể, có thể...”

 

Văn Điềm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ ửng: “Xin anh bán cho tôi một liều thuốc ức chế? Tôi nguyện trả giá gấp đôi.”

 

Không khí trong nháy mắt chìm vào im lặng.

 

Tóc Văn Điềm ướt đẫm, những giọt nước nhỏ xuống, tích tụ tanhh một vũng tối màu trên sàn. Giang Cảnh không nói gì nên cậu cũng không dám nói thêm, chỉ biết chóng mặt chờ đợi.

 

Một lúc lâu sau, Giang Cảnh khẽ hạ mí mắt, giọng khàn khàn: “Em đang đến kỳ phát tình à?”

 

Văn Điềm ngoan ngoãn đáp một tiếng “Dạ”.

 

Bộ dáng của cậu trông rất ngoan ngoãn, giọng nói cũng mềm mại. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ướt đẫm mồ hôi, môi đỏ mọng, với Alpha mà nói đây là một hình ảnh cực kỳ quyến rũ.

 

Giang Cảnh giữ cửa: “Vào trước đi, tôi sẽ đi lấy cho em.”

 

Không đợi Văn Điềm phản ứng, Giang Cảnh đã quay đầu đi tìm máy truyền tin, gửi tin nhắn hỏi bạn xem thuốc ức chế để ở đâu. Khi tìm được thuốc và quay lại, anh phát hiện Văn Điềm vẫn đứng ở cửa, đôi mắt trong trẻo nhưng đầy sự bất an.

 

“Tôi đã bảo em vào rồi mà? Không nghe thấy tôi nói sao?” Giang Cảnh bước về phía cửa, giọng có chút trầm.

 

Văn Điềm bị giọng điệu của anh dọa sợ, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi ướt hết rồi, sẽ làm bẩn sàn nhà...”

 

Giang Cảnh nhíu mày nhìn chằm chằm cậu một hồi, cuối cùng không nói gì, chỉ đưa túi nilon trên tay cho Văn Điềm, “Bên trong là thuốc ức chế.”

 

Văn Điềm nhỏ giọng cảm ơn, nhận lấy túi, rồi lấy ra lọ thuốc dạng lỏng.

 

Cơn nóng lên ngày càng nghiêm trọng, Văn Điềm thở hổn hển, thử rất nhiều lần mới miễn cưỡng tiêm được thuốc ức chế vào người.

 

Vài phút sau, đôi mắt của Văn Điềm ướt đẫm, khuôn mặt xinh đẹp thêm vài phần mờ mịt.

 

Giang Cảnh từ khi Văn Điềm tiêm thuốc ức chế đã luôn chăm chú quan sát, vì vậy là người đầu tiên nhận ra sự bất thường. Anh liếc nhìn cậu rồi hỏi: “Thuốc ức chế không có tác dụng sao?”

 

Văn Điềm bất lực nhìn anh, gật đầu.

 

Bình thường sau khi tiêm thuốc ức chế, chưa đến mười phút thì các triệu chứng nóng rát, khô cổ sẽ giảm đi. Nhưng lần này, không những không giảm bớt, mà còn khiến cơn đau càng tăng thêm.

 

Giang Cảnh nhíu mày.

 

Khi lấy thuốc ức chế, anh đã kiểm tra kỹ hạn sử dụng, mỗi liều đều còn rất xa ngày hết hạn, không có khả năng thuốc đã quá hạn.

 

Có nhiều nguyên nhân khiến thuốc ức chế mất hiệu lực, có thể liên quan đến tình trạng cơ thể của Omega, nhưng cụ thể là gì thì anh cũng không rõ. Anh cũng không hiểu tại sao Văn Điềm lại không dùng được thuốc lần này.

 

“Chờ ở đây,” Giang Cảnh nói, “ Tôi sẽ liên hệ người khác.”

 

Giang Cảnh vừa xoay người đi, Văn Điềm liền kéo lấy góc áo, giọng nghẹn ngào: “Đừng đi.”

 

Giang Cảnh nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy góc áo mình, nói: “Tôi chỉ đi lấy máy truyền tin để gọi bác sĩ đến xem cho em. Hay là em muốn đi bệnh viện trong bộ dạng này?”

 

Văn Điềm khó chịu đến mức không thể nói nên lời, cũng không nghe rõ được lời của anh, chỉ biết nắm lấy chút hy vọng duy nhất, không để Giang Cảnh rời đi.

 

Giang Cảnh bị cậu giữ chặt không thể di chuyển, đành đứng lại, quan sát xem rốt cuộc tiểu gia hỏa này muốn làm gì.

 

Văn Điềm hít mũi, giọng yếu ớt vang lên: “Anh có thể... có thể tạm thời đánh dấu tôi không?”

 

Hiện tại cậu không thể nghĩ đến hậu quả gì nữa, chỉ biết rằng tạm thời đánh dấu có thể ức chế kỳ động dục, mà cậu hiện tại đang rất khó chịu.

 

Giang Cảnh không do dự đáp: “Không được.”

 

Văn Điềm gần như bùng nổ: “Vì sao lại không được?”

 

Cậu thực sự rất khó chịu, nhưng giọng nói phát ra vẫn nhẹ nhàng, mềm mại, hoàn toàn không có chút tính công kích nào. Điều này khiến Giang Cảnh chẳng cảm thấy bị đe dọa chút nào.

 

Thậm chí, anh còn nhướng mày hỏi một câu: “Không có lý do gì cả. Em bình thường đều tùy tiện phóng túng như vậy sao?”

 

Chỉ cần ai đó, cũng có thể đánh dấu cậu.

 

Văn Điềm: “?”

 

Văn Điềm bị tức đến mức không thể thốt nên lời, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp, tròn đầy của mình, ngước lên nhìn anh.

 

Một lúc lâu sau, cậu mím môi, giọng càng lúc càng nhỏ: “Xin anh đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Tiền tôi cũng có, anh muốn bao nhiêu?”

 

Giang Cảnh nghe vậy liền thấy buồn cười, thuận miệng nói ra một con số.

 

Văn Điềm đếm số tiền còn lại, mắt gần như đỏ lên vì muốn khóc: “Tôi không có nhiều như vậy, có thể bớt một chút được không?”

 

“Có thể.”

 

Giang Cảnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt đẫm của cậu, giọng trầm xuống một cách hiếm hoi: “Em vừa nói bất cứ điều gì cũng nguyện ý làm, có thật không?”

 

Văn Điềm ngẩn người, rồi mới nhớ đến những gì mình đã nói trước đó, ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi nói gì cũng giữ lời.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận