[ABO] Bé Omega ngọt ngào ngốc nghếch biết đọc tâm
Chương 6
Văn Điềm hoàn toàn không hay biết người đàn ông vừa mới nói những lời khó nghe với mình, giờ đây lại đang cân nhắc làm một số chuyện không mấy trong sáng với cậu.
Thẩm Chi Tự nhìn Văn Điềm đứng ngay trước mặt, đã sớm nghĩ ra kế hoạch. Chỉ cần làm xong, dọa cho Văn Điềm sợ một trận, cậu chắc chắn không dám hé răng nửa lời.
Hắn vừa định kéo Văn Điềm lại gần để tiện cắn mút đôi môi cậu, nhưng tay vừa vươn ra, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại:
“Quần áo trên người em… là của Giang Cảnh?”
Bộ quần áo Văn Điềm đang mặc rõ ràng không phải của cậu. Kích cỡ lớn hơn cậu một số, để lộ hai chân trắng mịn, thẳng tắp.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy, Thẩm Chi Tự đã để ý đến điều này, vẫn luôn nghĩ mãi đến tận bây giờ.
Văn Điềm mím môi dưới, coi như thầm thừa nhận.
Khoảng thời gian ở tại khách sạn của Giang Cảnh, cậu không dám quay về căn hộ của mình. Trên người chỉ có đúng một bộ quần áo. Đêm qua giặt sạch nhưng không kịp khô, cậu đành phải mượn đồ của Giang Cảnh mặc tạm.
Thẩm Chi Tự cười lạnh:
“Em đúng là tin tưởng hắn ta quá nhỉ?”
Ánh mắt hắn u ám, sắc mặt tối sầm lại. Ban đầu hắn còn định cư xử ôn hòa với Văn Điềm một chút, nhưng giờ đây, điều đó hoàn toàn không cần thiết nữa.
Trong đôi mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo. Dường như đã đoán được điều gì, hắn nhìn chằm chằm vào Văn Điềm.
Cậu cụp hàng mi dài, đen nhánh, giống như vệt mực rơi xuống trước mắt. Mí mắt đỏ bừng, gương mặt cúi thấp đầy uất ức, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cậu trông thật giống một cục bột mềm, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, lại nhát gan.
Thẩm Chi Tự trước đây chưa từng nghĩ mình sẽ thích kiểu người như vậy. Nhưng giờ hắn lại thích đến phát điên, đến mức chỉ cần nghĩ đến việc người khác có ý với Văn Điềm thôi cũng khiến hắn tức giận.
Hắn nắm chặt cổ tay Văn Điềm, kéo cậu đứng dậy khỏi nắp bồn cầu, hai tay bị giữ chặt giơ cao lên đỉnh đầu. Văn Điềm thấp hơn Thẩm Chi Tự rất nhiều, bị kéo như vậy gần như phải kiễng chân để giữ thăng bằng.
Hai cổ tay gầy yếu của Văn Điềm bị ép giữ chặt trên đỉnh đầu, chóp mũi đỏ ửng, cả người run rẩy, như sắp ngất đến nơi.
Tư thế này khiến cậu hoàn toàn không giữ nổi thăng bằng. Hàng mi dài của cậu khẽ run, ánh mắt đầy bất mãn:
“Thẩm Chi Tự, tôi đứng không vững…”
Thẩm Chi Tự làm như không nghe thấy. Hắn chỉ dùng một tay giữ lấy cậu, tay kia kéo góc áo Văn Điềm, trong lòng chỉ muốn cởi bỏ bộ quần áo mà hắn thấy cực kỳ chướng mắt kia.
Văn Điềm sững người, kinh ngạc hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Bàn tay thô to của Thẩm Chi Tự chẳng để tâm đến câu hỏi của cậu, kéo áo cậu lên thêm một chút, để lộ đường cong mảnh mai của phần eo nhỏ.
Văn Điềm bất lực xoay nhẹ người, cố sức tránh xa hơi thở nóng rực phả lên cổ mình. Giọng cậu run rẩy, yếu ớt nói:
“Không muốn…”
Âm thanh mềm mại ấy vừa phát ra, Thẩm Chi Tự đã thấy nhịp thở của mình chậm đi vài nhịp. Hắn thấp giọng mắng một câu, vẻ mặt đầy kích động: