Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi gặp Trần Nguyên Phúc, những bất an và u ám trong lòng Tiểu Tước cuối cùng cũng tan biến.

Hắn không có cha mẹ, chỉ cần cha mẹ tiểu thư đồng ý, thì chuyện hôn sự này xem như đã chắc chắn.

Hai ngày qua, hắn như sống trong mộng đẹp, nay cuối cùng cũng chạm chân xuống mặt đất thực tại.

Trần Nguyên Phúc nói rằng hiện tại chỉ mới định ngày đính hôn, còn việc khi nào công bố ra ngoài, tổ chức tiệc cưới ra sao, mời khách thế nào thì vẫn chưa bàn bạc cụ thể.

Những chuyện đó hắn cũng không để tâm, thậm chí đối với hắn, những nghi thức ấy không quan trọng.

Điều hắn mong muốn chỉ là một danh phận, để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh tiểu thư, để những tình cảm từng phải giấu kín trong lòng nay có thể thổ lộ thành lời.

Đối với hắn, vậy đã là mãn nguyện.

Chạng vạng, Tiểu Tước đứng đợi trước cổng thư viện, chờ Trần Ánh Trừng tan học. Sáng nay, Trần Ánh Trừng đã nói rằng nàng không muốn đi xe ngựa, mà sẽ để thị nữ mang túi sách về trước, còn mình thì muốn cùng Tiểu Tước ra ngoài một mình.

Ngày thường, hắn chỉ đứng chờ ở cách học viện nửa con phố, nhưng hôm nay lại đứng ngay trước cổng. Với thân hình cao lớn, dáng vẻ tuấn tú nổi bật, hắn thực sự thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ai quen biết Trần Ánh Trừng thì hầu như đều biết hắn. Những người không quen cũng sẽ được người bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu:

“Đó là thị vệ theo hầu Trần Ánh Trừng từ nhỏ đấy.”

Những ánh mắt tò mò, dò xét đều đổ dồn về phía hắn, nhưng hắn chỉ thản nhiên nhìn thẳng về phía trước, như thể không thấy gì.

Đi theo bên cạnh Trần Ánh Trừng từ nhỏ, hắn đã quá quen với những ánh nhìn ấy rồi.

 

“Bộ dạng đẹp trai thì có gì đặc biệt chứ!”

Một tiếng chế giễu vang lên không xa. Tiểu Tước liếc mắt nhìn, là một thiếu niên trạc tuổi hắn, giọng điệu đầy khinh miệt, ánh mắt thì lóe lên sự ghen tỵ rực rỡ.

Càng lớn, những ánh mắt kiểu này ghen ghét, đố kỵ lại càng nhiều.

 

Tiểu thư của hắn xinh đẹp, hoạt bát, dáng vẻ ngời ngời, lại xuất thân danh gia vọng tộc. Từ nhỏ đã biết đọc biết viết, thư tình gửi tới chất thành đống, mỗi bức thư đều là của những công tử thế gia có tiếng trong thành Thanh Bảo.

Tim hắn đột nhiên siết lại. Hắn thu ánh mắt về, lùi về sau nửa bước, ngón tay bất giác siết chặt.

 

Khi Trần Ánh Trừng từ đám đông bước ra, bên trái nàng là Ngô Khinh Diệu đang kéo tay, bên phải là một thiếu niên xa lạ, đang nghiêng đầu cười nói với hai cô gái. Ba người đều tràn đầy niềm vui.

Bàn tay Tiểu Tước siết chặt hơn, hắn lại lùi thêm một bước nữa.

 

Đúng lúc đó, Trần Ánh Trừng nhìn thấy hắn, liền giơ tay cao lên vẫy gọi:

“Tiểu Tước tới đón ta rồi, ta đi đây!”

Ngô Khinh Diệu vẫn níu lấy tay nàng, cười nói:

“Đi chơi vui vậy sao? Cho ta theo với!”

“Không được!” Trần Ánh Trừng lập tức từ chối thẳng thừng.

Ngô Khinh Diệu lộ vẻ thất vọng:

“Tại sao không cho ta theo? Bây giờ ta đâu còn ý định giành hắn làm thị vệ nữa!”

“Không phải vấn đề ngươi nghĩ hay không nghĩ, hắn là người của ta.” Trần Ánh Trừng cười đáp, rút tay ra, “Hôm nay chúng ta hẹn hò, lần sau gặp nhé.”

 

“Hẹn hò?!” Ngô Khinh Diệu tròn xoe mắt, kinh ngạc hỏi lớn, “Ngươi vừa nói cái gì vậy?”

“Ngươi đoán xem!” Trần Ánh Trừng vừa cười vừa chạy nhanh về phía Tiểu Tước.

 

Ngô Khinh Diệu ôm mặt, quay sang hỏi thiếu niên bên cạnh:

“Ngươi có nghe không? Nàng nói là hẹn hò đó!”

“Ừ, hẹn hò thật.” Thiếu niên kia – bạn học ngồi sau Trần Ánh Trừng trong lớp – họ Cảnh, cũng ngạc nhiên hỏi:

“Người đó là ai vậy?”

“Thị vệ nhà Trần gia.” Ngô Khinh Diệu đáp.

Cảnh thiếu niên ngơ ngác mất một lúc rồi mới thốt lên:

“Oa, thị vệ nhà Trần gia mà cũng đẹp trai thế cơ à?!”

Ngô Khinh Diệu bĩu môi:

“Cũng không thể coi là thị vệ nữa. Trần Ánh Trừng không cho ai gọi hắn là hạ nhân, hắn là bạn của nàng.”

Nói xong, nàng thở dài, “Cảm thấy… cũng có chút không ổn.”

 

Từ xa, hai người vai kề vai rời đi. Ngô Khinh Diệu vuốt cằm đánh giá:

“Hai người đó nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ.”

Cảnh thiếu niên nhìn theo ánh mắt nàng, đúng lúc thấy thiếu niên cao lớn đi bên cạnh Trần Ánh Trừng ngoảnh lại nhìn, ánh mắt sâu thẳm, vai hơi nghiêng về phía nàng, tựa như cả người đều hướng về phía tiểu thư của mình.

Ánh mắt lạnh lùng thật đấy…

Cảnh đồng học rùng mình một cái, vội vàng thu ánh mắt về.

 

“Đi ăn chút gì trước đi. Nghe nói quán Mễ Hương vừa mới mời một đầu bếp mới từ Nam Quốc tới, sẽ làm nhiều món lạ lắm.”

“Chiều nay nghe gia chủ nhắc đến, đoán rằng tiểu thư nhất định sẽ hứng thú nên đã đặt bàn trước rồi.”

 

Bước chân Trần Ánh Trừng hơi khựng lại, “Ngươi đã gặp cha ta rồi sao?”

“Ừm, gặp ở Thanh Bảo Tư.”

“Trò chuyện những gì vậy?”

“Chỉ là tiện miệng trò chuyện đôi câu thôi.”

“Vậy à…” Trần Ánh Trừng có chút thất vọng, “Ta còn tưởng hai người sẽ bàn bạc chuyện hôn kỳ gì đó cơ.”

 

“Tiểu thư…”

Tiểu Tước cúi đầu, giọng điệu lúng túng, bất đắc dĩ.

 

Trần Ánh Trừng cười khẽ, “Xem ra đúng là có trò chuyện đấy. Nhưng cũng lạ, trong nhà ai cũng đã biết chuyện, vậy mà không ai đến tìm ta bàn bạc. Theo lý thì việc này nên nói với ta đầu tiên mới phải chứ?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Tiểu Tước suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi đáp:

“Có lẽ gia chủ và phu nhân có tính toán khác. Dù sao cũng là đại sự.”

 

Ca ca và tỷ tỷ của Trần Ánh Trừng đều chưa kết hôn, nàng là người đầu tiên trong nhà, nên cha mẹ tự nhiên muốn cẩn thận suy xét từng chút một.

Trần Ánh Trừng cũng không quá vội. Dù sao bây giờ mới chỉ là dự tính thôi, hai người thật sự thành thân thì cũng phải sang năm.

Khoảng thời gian còn gần một năm, biết đâu trước đó đại ca nàng sẽ cưới trước. Năm nay đại ca nàng mới 26 tuổi, trong sách gia phả ghi rằng con đầu lòng của đại ca được sinh ra khi hắn 28 tuổi. Vậy thì việc đại ca gặp được chị dâu cũng phải trong vòng mấy năm nay.

 

“Thôi cũng không vội, dù sao chuyện này cũng như đã định rồi.”

Nàng quay đầu mỉm cười với Tiểu Tước, vươn tay muốn nắm lấy tay hắn, nhưng lại bị hắn tránh bằng cách vung tay áo.

“Tiểu thư, ngoài đường đông người quá.”

“Đông người thì sao? Đông người chẳng lẽ không được nắm tay? Ngươi chê ta mất mặt à?”

“Không có… chỉ là…” Hắn ấp úng, “Sợ người quen nhìn thấy.”

 

Thân phận hai người khác biệt. Nếu bị truyền tới học viện, Trần Ánh Trừng sẽ lập tức trở thành tâm điểm của những lời đàm tiếu, tin đồn sẽ đầy rẫy.

 

“Ta đã sắp thành thân với ngươi rồi, còn sợ người khác nhìn cái gì?”

Trần Ánh Trừng bực mình, lại định nắm lấy tay hắn. Nhưng Tiểu Tước vẫn rụt tay lại, mặt đầy vẻ lúng túng khó xử.

Thấy vậy, Trần Ánh Trừng hậm hực thu tay về, tăng nhanh bước chân:

“Thôi vậy!”

 

“Tiểu thư…” Tiểu Tước vội vàng đuổi theo, “Chắc đồ ăn cũng sắp xong rồi, chúng ta đi ăn trước đi.”

“Ừ, được.” Trần Ánh Trừng lạnh nhạt gật đầu.

 

Nàng hiểu được sự lo lắng của Tiểu Tước, nhưng vẫn không khỏi giận dỗi trong lòng.

Tiểu Tước đi theo nàng bao nhiêu năm nay, những lời đồn thổi về hai người thiếu gì chứ?

Nếu nàng thực sự để ý, đã không để một nam nhân ở cạnh mình làm thị vệ thân cận như thế.

Huống chi, bây giờ những lời đồn đó cũng đã thành sự thật rồi — bọn họ thích nhau, tương lai nhất định sẽ thành thân.

Trần Ánh Trừng tức giận cắn răng, quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Tước uất ức và cô đơn, cơn giận bốc lên lập tức như bị nước lạnh dội tắt, nàng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.

“Ta hiểu rồi. Trước khi cha ta chính thức tuyên bố, bên ngoài chúng ta cứ giữ mọi thứ như trước, được chứ?”

“… Vâng.”

Tiểu Tước thả lỏng vai, thở phào nhẹ nhõm, giữ khoảng cách một bước, lặng lẽ theo nàng vào quán ăn.

 

Mễ Hương Tiểu Quán đã khai trương nhiều năm tại Bình An, nổi tiếng với các món ăn mới lạ. Cứ cách một thời gian, họ lại mời đầu bếp từ các thành trấn khác đến, cho ra mắt những món ăn mới.

Không chỉ có một chi nhánh ở đây, Mễ Hương còn có cửa hàng tại Thủy Hưng Thành và Xích Nhật Thành. Các đầu bếp ở đây theo chế độ “luân chuyển”, mỗi nơi ở lại vài tháng rồi lại chuyển đi chỗ khác.

 

Trần Ánh Trừng từng mê mẩn một món cá nướng ở đây, ăn liên tục ba tháng, cho tới khi đầu bếp ấy chuyển tới Thủy Hưng Thành, khiến nàng tiếc nuối mãi, thậm chí còn đuổi theo tận nơi.

 

Gần đây, đầu bếp mới mang tới các món ăn lấy nấm làm chủ đạo, đây là lần đầu tiên quán có loại thực đơn như vậy, thu hút rất nhiều người tới thưởng thức. May mà bọn họ đã đặt bàn từ trước, nếu không cũng khó có chỗ.

 

Cầm thực đơn lên xem, trong đầu Trần Ánh Trừng bỗng hiện ra một câu:

“Hồng dù dù, bạch côn côn, ăn xong cùng nhau nằm bản bản.”

Không biết ở đại lục Thanh Hà này có tồn tại loại “tiểu nhân khiêu vũ” trong truyền thuyết hay không…

 

Trong lòng vừa hồi hộp vừa háo hức, nàng đi lên lầu hai vào phòng riêng. Vừa ngồi xuống, các món ăn đã nhanh chóng được mang ra, tốc độ cực kỳ nhanh, đũa còn chưa kịp cầm vững thì trước mặt đã đầy bàn thức ăn thơm phức hấp dẫn.

 

Rất nhanh, Trần Ánh Trừng đã quẳng hết nỗi lo lắng ra sau đầu, chuyên tâm thưởng thức món ngon, không khỏi cảm thán ông chủ Mễ Hương thật biết cách, có thể mời được một đầu bếp tài giỏi thế này.

Đang chăm chú ăn, nàng cũng quên mất chuyện giận dỗi Tiểu Tước. Tiểu Tước lặng lẽ bới thêm đồ ăn cho nàng, vừa kín đáo quan sát sắc mặt nàng.

 

Thấy nàng dường như đã hết giận, Tiểu Tước nhẹ giọng nhắc:

“Tiểu thư, gia chủ dặn ngài ăn ít một chút, kẻo tối dạ dày đầy trướng, ngủ không được.”

 

Trần Ánh Trừng trừng mắt lườm hắn:

“Ngươi cố tình chọc ta bực vào lúc ta đang vui phải không? Ta vẫn chưa hết giận đâu.”

 

Lần này Tiểu Tước hiếm hoi cứng rắn, kéo bát canh của nàng sang một bên:

“Lần trước tiểu thư đau dạ dày, nửa đêm còn phải gọi đại phu. Mỗi lần tới đây, tiểu thư đều ăn quá đà.”

 

“…”

Hắn nói cũng không sai, nhưng Trần Ánh Trừng xấu hổ không chịu thừa nhận là do mình tham ăn. Nàng bực tức quẳng đũa xuống:

“Ta không ăn nữa!”

 

“Tiểu thư, ta không có ý không cho ngài ăn…”

“Vậy thì càng không ăn! Khí cũng đủ no rồi!”

“Tiểu thư…”

Tiểu Tước cúi người, định kéo tay áo nàng, nhưng còn chưa kịp chạm vào, thì bỗng nghe thấy từ gian phòng bên cạnh vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng, như có đồ sứ bị đập vỡ.

 

“Cút đi ——!”

Tiếng quát giận dữ vang dội từ phòng bên cạnh, giọng nói nghe rất quen tai.

 

Tiểu Tước chỉ liếc qua rồi thu ánh mắt về, đang định dỗ Trần Ánh Trừng tiếp, lại thấy nàng tò mò đứng bật dậy, bước nhanh ra cửa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-30.html.]

Cửa phòng bên cạnh bật mở, một lão nhân mặc áo xám, khoảng hơn 60 tuổi, mặt mũi hoảng hốt, lảo đảo chạy ra.

 

Ngay cạnh hành lang tầng hai, một thanh niên ngã sõng soài trên rào chắn. Nhìn tư thế và vết tích, rõ ràng là bị ném từ trong phòng ra, trên người mặc đồng phục hạ nhân quen thuộc.

 

Bộ quần áo đó quen mắt, giọng nói cũng quen tai. Trần Ánh Trừng ló đầu ra nhìn, quả nhiên thấy gương mặt quen thuộc — Lãnh Thành Quang.

Chỉ là lúc này, trên gương mặt hắn không còn nét nghiêm nghị lạnh lùng ngày thường ở học viện, mà là vẻ giận dữ dữ dội chưa từng thấy, toàn thân tỏa ra áp lực khiến người ta nghẹt thở, như ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.

 

Đúng lúc đó, Lãnh Thành Quang ngẩng đầu, ánh mắt đối thẳng vào Trần Ánh Trừng.

 

Trần Ánh Trừng trong lòng chợt rùng mình, bất giác nhớ đến cảnh hắn thiêu rụi thành trấn trong những câu chuyện truyền miệng, hoảng sợ lùi vội lại, nép sát vào khung cửa.

 

Nàng bắt đầu thở gấp, tay đ.ấ.m ngực, ánh mắt đờ đẫn.

“Tiểu thư!”

Tiểu Tước vội vàng bước tới, chắn nàng ra sau, một chân đã gần như thò ra khỏi cửa, “Có người gây chuyện sao?”

“Đừng đi!”

Trần Ánh Trừng vội bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn trở lại.

 

Nhưng Tiểu Tước đã nhìn rõ người bên ngoài — chính là Lãnh Thành Quang.

 

Lác đác có vài người mở cửa phòng ra hóng chuyện, nhưng đều bị dáng vẻ như lệ quỷ của Lãnh Thành Quang dọa cho phải vội vàng đóng cửa lại.

 

Hắn bước ra từ phòng bên, túm lấy cổ áo lão nhân đang loạng choạng muốn xuống lầu, lạnh lùng uy hiếp:

“Còn để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, ngươi khỏi cần mua quan tài luôn.”

 

Lời hắn nói rõ ràng rành rọt, từng từ như đóng vào tai mọi người xung quanh. Tầng hai các cánh cửa đều đóng kín mít, chỉ còn cánh cửa phòng của Trần Ánh Trừng đang mở.

 

Trần Ánh Trừng cố gắng hít sâu mấy lần, nhịp tim vừa mới ổn định lại, liền bị những lời này làm cho bùng nổ, lần này là vì phẫn nộ.

 

“Lãnh Thành Quang, sao ngươi có thể ức h.i.ế.p người già chứ?!”

Cô bước nhanh ra ngoài, Tiểu Tước vội vươn tay kéo nàng, nhưng không kịp giữ lại, đành phải đi theo sát sau nàng.

 

Lãnh Thành Quang nhìn về phía bọn họ. Trần Ánh Trừng hơi run lên, nhưng vẫn cứng cỏi đối diện ánh mắt hắn, Tiểu Tước cũng siết chặt hai nắm tay, đứng vững sau lưng nàng.

 

Lão nhân bị Lãnh Thành Quang nhấc bổng lên giữa không trung, hai chân què quặt run rẩy giãy dụa, ống quần đã loang lổ một mảng ướt đậm.

 

Trần Ánh Trừng cau mày, trong lòng căm ghét tận xương tủy kiểu hành vi ỷ mạnh h.i.ế.p yếu này, đang định mở miệng quở trách, thì thoáng thấy trong phòng phía sau Lãnh Thành Quang còn có một người nữa.

 

Chính là cô nương hôm nọ từng bị hắn mỉa mai ở thư cục.

 

Hôm nay nàng ta trang điểm rất kỹ lưỡng, tóc cài trâm ngọc hình hoa sen bắt mắt, môi đỏ tươi, váy áo màu xanh lam rực rỡ, xinh đẹp động lòng người.

Chỉ là cổ chân lại bị buộc dây thừng, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt trắng trẻo hằn rõ dấu bàn tay đỏ ửng, đang bất lực nhìn về phía họ.

 

Gặp ánh mắt của Trần Ánh Trừng, hai hàng nước mắt chảy xuống má nàng, trong mắt tràn đầy vẻ cầu cứu.

 

Lúc này, quản sự Mễ Hương Tiểu Quán vội vàng dẫn hộ vệ chạy tới. Vừa nhìn thấy người gây chuyện là Lãnh Thành Quang, trước mặt còn có Trần Ánh Trừng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, trán toát mồ hôi.

 

Đây đều là những nhân vật không thể đắc tội.

Nếu hai người này xảy ra xung đột, e rằng ông ta — một tiểu quản sự khó mà giải quyết nổi, phải mau chóng báo cho chủ quán.

 

Quản sự đảo mắt một vòng, lập tức chuyển hướng về phía Trần Ánh Trừng, người có vẻ dễ nói chuyện hơn:

“Trần tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Sao Lãnh thiếu gia lại tức giận đến vậy?”

 

Trần Ánh Trừng cũng chưa rõ tình hình cụ thể, chỉ thấy lão nhân trong tay Lãnh Thành Quang và cô nương trong phòng kia có vài nét giống nhau, có vẻ như… là cha con.

 

“Ta cũng chưa rõ lắm.”

Trần Ánh Trừng khoát tay, chỉ về phía thanh niên đang hôn mê bên cạnh:

“Ngươi mau đưa hắn xuống dưới đi, kiểm tra xem có bị thương không.”

 

“Vâng.”

Quản sự ra hiệu, đám hộ vệ lập tức tiến lên khiêng người đi.

 

Trần Ánh Trừng lại nhìn về phía Lãnh Thành Quang, nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi Lãnh Thành Quang lạnh lùng buông tay:

“Đem hắn quăng ra ngoài luôn.”

 

Quản sự ngập ngừng:

“Chuyện này…”

Trần Ánh Trừng nói thẳng:

“Đưa đi.”

 

“Vâng.”

 

Hai kẻ bị thương bị hộ vệ khiêng đi, tầng hai nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Trần Ánh Trừng nhìn về phía cô nương trong phòng, hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Lãnh Thành Quang liếc Tiểu Tước phía sau nàng một cái, rồi vỗ vỗ bụi trên tay áo, cười lạnh:

“Chuyện này, ngươi đi hỏi ‘kẻ yếu’ trong miệng ngươi ấy.”

 

“…”

Trần Ánh Trừng bước vào phòng, giúp cô nương kia tháo dây thừng.

Cô gái lập tức run lên, cả người mềm nhũn ngã vào lòng nàng.

 

“Đa tạ Trần cô nương, đa tạ Lãnh công tử…”

Nàng vừa khóc vừa nói.

Cô gái chống tay lên bàn đứng dậy, làm bộ như muốn quỳ xuống hành đại lễ với hai người, Trần Ánh Trừng vội vàng giữ lấy nàng.

“Ngươi cứ ngồi đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Cô nương kia nước mắt như mưa, cắn chặt môi, chỉ lắc đầu, không nói một lời.

 

“Là phụ thân nàng đem nàng bán cho Lãnh gia.”

Lãnh Thành Quang lạnh lùng mở miệng, cười nhạo một tiếng:

“Ta đã từng nói rồi, nhà nghèo thì đừng cứ mơ mộng đọc sách, sớm lo tìm một công việc tử tế, nhà các ngươi cũng không đến nỗi vì tiền mà bán con gái.”

 

“Nhưng nếu không đi học, ba năm trước ta đã phải gả cho gã đồ tể ở phía nam thành rồi.”

 

Gã đồ tể ấy đã hơn bốn mươi tuổi, vợ trước c.h.ế.t bệnh, trong nhà còn ba đứa con nhỏ.

 

Cô gái run lên bần bật, Trần Ánh Trừng kéo nàng vào lòng an ủi, rồi quay đầu chất vấn Lãnh Thành Quang:

“Vậy còn ngươi, ngươi đang làm cái gì?”

 

“Đi xem mắt.”

Hắn thở dài một tiếng, khóe miệng cong lên nụ cười giễu cợt:

“Các ngươi chẳng phải rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của ta sao? Có cơ hội liền tụ họp bàn tán.”

 

Lãnh Thành Quang lạnh nhạt nói tiếp:

“Nếu ta sớm biết nàng bị trói tới như vậy, nhất định sẽ không đến mất công vô ích.”

 

Trần Ánh Trừng: “…”

 

Hắn vẫn nói chuyện khó nghe như vậy, nhưng lần này Trần Ánh Trừng hiểu ra mình đã trách lầm hắn.

Tuy thái độ hắn tệ, nhưng ít ra hắn cũng không thừa dịp người ta gặp nạn để giở trò.

 

“Ta trách oan ngươi rồi, xin lỗi.”

Trần Ánh Trừng nói thẳng.

 

Lãnh Thành Quang ra vẻ kinh ngạc:

“Thật không ngờ có ngày lại nghe được chữ ‘xin lỗi’ từ miệng Trần tiểu thư.”

 

Mặt Trần Ánh Trừng nóng bừng:

“Sai thì nhận, có gì mà không dám thừa nhận.”

 

“Hừ. Chuyện hôm nay coi như xong, món nợ này ta cũng không tính. Ta đi trước.”

 

Trần Ánh Trừng vội gọi với theo:

“Lãnh Thành Quang, chuyện hôm nay ta sẽ không kể với bọn họ đâu.”

 

“Tùy ngươi thôi, cũng chẳng có gì đáng che giấu.”

 

Hắn từ đầu tới cuối chỉ đứng ngoài cửa phòng, không hề bước vào. Không đợi Trần Ánh Trừng phản ứng, hắn đã quay đầu rời đi.

 

Tiểu Tước đứng ở hành lang nhỏ, Lãnh Thành Quang đi ngang qua hắn, vai còn cố ý va khẽ vào.

 

Hắn nghiêng đầu, cười lạnh một tiếng:

“ Mất hết hứng thú ăn uống.”

 

Tiểu Tước hơi nghiêng người tránh, nhàn nhạt đáp:

“Công tử đi thong thả.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận