Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Bảo Ty.

Bởi vụ án Hang Đá, Trần Chính Thác gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tuy rằng trong mấy ngày đã bắt được chủ mưu, phá hủy không ít cứ điểm tại ba thành, việc truy bắt tàn dư cũng đang ráo riết tiến hành, trong mắt bách tính, sự việc tựa hồ đã được giải quyết thỏa đáng.

Nhưng chỉ những kẻ thực sự phụ trách mới hiểu, trong đó ẩn chứa biết bao nhiêu phiền toái.

 

Tài chính từng cung ứng cho Hang Đá, dược phương cấm thuật từng giao dịch, việc tiêu thụ dược vật từng tham gia lưu thông…

Danh sách tội nhân lần lượt phơi bày, cơ hồ bao trùm khắp tam thành, thậm chí lan đến những tiểu quốc nơi biên thùy, ngay trong Thanh Bảo Ty cũng có không ít quan viên dính líu.

Dược vật Hang Đá sản xuất gần như lưu thông toàn bộ đại lục Thanh Hà, nếu thực sự truy cứu đến cùng, chỉ e phải chấn động toàn cõi đại lục, gây nên sóng lớn ngút trời.

 

Trong đó có những tội nhỏ, cũng có những đại ác khó dung.

Tội nghiêm trọng nhất của Hang Đá, chính là dụ dỗ nhi đồng vô tội, lấy bọn trẻ làm thí nghiệm thuốc.

Việc trước mắt cần gấp, là an trí những đứa trẻ ấy, giúp chúng tìm về thân nhân.

 

Nhưng trớ trêu thay, lần này Xích Nhật học viện phái đến một vị trưởng lão chủ sự, hành sự chẳng khác gì kẻ điên, nhất quyết yêu cầu tra xét triệt để, bất luận kẻ nào từng có liên can tới Hang Đá đều phải nghiêm hình xử lý, không dung tha mảy may.

Người Xích Nhật học viện trú tại Thủy Hưng Thành đã mấy ngày, kẻ từng mua thuốc trị thương từ Hang Đá đều bị dẫn tới tra hỏi, vốn là một việc vui, nay lại khiến lòng dân Thủy Hưng hoảng loạn, cơ hồ phát cuồng.

Ba thành vốn dĩ không thuộc về nhau, chỉ vì Xích Nhật học viện nhân tài đông đảo, mỗi khi tra án, thỉnh thoảng cầu viện nơi đó, lão nhân này liền bày ra dáng vẻ thượng vị, ban ra vô số yêu cầu quá đáng.

Nay lại bảo hắn đi thẩm vấn yêu vật chỉ báo, mong từ trong miệng nó moi ra thêm chút manh mối.

Trần Chính Thác thực sự cạn lời, tâm phiền ý loạn: Nếu hắn thật có bản lĩnh như vậy, sao không tra xét chính Xích Nhật học viện, xem thử trong đó có người nào thông đồng với Hang Đá không?

Chỉ e cũng chẳng sạch sẽ gì.

Ngục giam yêu vật của Thanh Bảo Ty đặt sâu dưới lòng đất, chỉ Trúc Cơ tu sĩ trở lên mới có quyền tiến nhập.

Trần Chính Thác đẩy cửa lớn, liền nghe bên trong có tiếng chổi quét đất, đoán chừng có người.

Hắn cất tiếng hỏi nơi hành lang tối tăm:

“Ai đó?”

Một giọng nhỏ vang lên:

“Đại thiếu gia.”

 

Tiểu Tước từ trong bước ra, tay cầm chổi dài, đuôi chổi lấm lem bụi đất.

“Là ngươi.” Trần Chính Thác bước tới, hai bên lối đi thùng than lay động theo nhịp bước của hắn, “Sao lại ở đây?”

Tiểu Tước đáp: “Tiểu thư vào học viện, ta ở nhà cũng không có việc gì.”

Trần Chính Thác ừm một tiếng, hỏi: “ Gần đây ngươi thường tới địa lao?”

“Vâng, rỗi rãi không có việc gì.”

 

Địa lao âm u, yêu vật trong phòng giam hung dữ dị thường, áp mặt vào song sắt mà nhìn chằm chằm hai người, hơi thở nóng hừng hực, đôi mắt lập lòe lục quang, như dã thú rình mồi.

Trần Chính Thác thong dong bước đi, tìm tới phòng giam yêu vật, Tiểu Tước buông chổi, lững thững theo sau.

Trần Chính Thác nói:

“Trừng Trừng đã vào học viện, ngươi cũng nên tìm việc mà làm. Mãi canh giữ nơi âm u không thấy ánh trời này, nào phải kế lâu dài.”

Tiểu Tước đáp thấp giọng:

“ …Sư phụ gần đây không giao phó việc gì.”

 

Trần Chính Thác thở dài, âm thanh trong không gian chật hẹp càng thêm rõ ràng:

“Nhân sinh há chỉ trông vào hai người ấy? Ngươi như vậy, sau này sao có thể làm người Trần gia ta?”

 

Tiểu Tước ngẩn ra, nói:

“Đại thiếu gia nói, thuộc hạ nghe chẳng hiểu. Thuộc hạ cho rằng… đã là người Trần gia rồi.”

 

Trần Chính Thác liếc nhìn hắn một cái, khóe môi khẽ cong, giọng mang ý cười:

“Ngươi thực ngây ngô, hay giả ngốc? Thành hôn chưa thành, trong mắt người ngoài, ngươi nhiều lắm chỉ là hộ vệ bên mình Trừng Trừng.

Nhưng sau khi thành hôn thì khác, ta không muốn tiểu muội ta cưới một kẻ hộ vệ bình thường vô danh. Ngươi hoặc gia nhập Ty Yêu Bộ, hoặc nhập Xích Nhật học viện tu luyện, rốt cuộc phải có chút thành tựu, mới xứng làm rể hiền của Trần gia ta.”

 

Người phía sau mãi không lên tiếng.

Trần Chính Thác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đã dừng từ lúc nào, khoảng cách hai người kéo ra không ít.

Trần Chính Thác hỏi:

“Làm sao vậy?”

 

Tiểu Tước chần chừ, ánh mắt lóe tia dị sắc, run run hỏi:

“Đại thiếu gia… Ngài nói vậy là có ý gì?”

 

Trần Chính Thác thu tay áo, nhàn nhã đáp:

“Ngươi chẳng lẽ quên rồi sao, năm đó ta mua ngươi về để làm gì?”

 

Tiểu Tước thân hình run lên.

Hắn sao có thể quên? Khi đó, biết mình có thể trở thành món đồ chơi cho người ta giày vò, từng có kháng cự, từng có khinh miệt.

Những lời Trần Chính Thác lúc này, chẳng chút lưu tình, thẳng thừng gợi lại chuyện cũ.

 

Trong đầu hắn vẽ ra bóng dáng ác nhân mà mình từng tưởng tượng về “tiểu muội”, thậm chí từng nghĩ đồng quy vu tận, thà tự tận còn hơn chịu nhục.

Nhưng lúc này nhớ lại, thân thể run rẩy không ngừng, mà lòng lại chẳng còn phẫn hận khi xưa, chỉ có ngập ngừng khó tin.

 

Hắn lắp bắp hỏi:

“Ta… ta sẽ cùng tiểu thư thành thân sao?”

Trần Chính Thác đáp:

“Lẽ nào không phải? Cha mẹ ta đã định ngày hôn kỳ rồi. Sao, ngươi không nguyện ý?”

 

Tiểu Tước cúi đầu, thân mình dưới ánh nến lay động như chiếc lá trong gió:

“…Không phải.”

Kích động như cuồng phong gào thét, cuốn quét khắp toàn thân, mỗi nhịp tim đập mạnh mẽ đều như đang kể ra sự kinh ngạc và vui sướng của hắn.

 

“Phản ứng lớn như vậy? Ta còn tưởng ngươi đã sớm chuẩn bị rồi.”

“Thuộc hạ không dám.”

 

Hắn chưa từng dám nghĩ tới chuyện này…

 

Từ sau khi nhìn thấy Trần Ánh Trừng, hắn liền chẳng thể nào đem một vị tiểu thư trong sáng đáng yêu như nàng gắn liền với những chuyện nhơ nhớp thế tục kia.

 

“Nhìn bộ dáng ngươi cũng không bài xích, như vậy cũng tốt. Ta còn tưởng ngươi vốn làm đệ tử của Thành chủ, lòng dạ cao ngạo, hẳn sẽ chướng mắt tiểu muội nhà ta.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, trong lời ẩn ẩn mang theo ý trách:

“Đại thiếu gia, sao người có thể nói tiểu thư như vậy? Là thuộc hạ trèo cao.”

 

“A —” Trần Chính Thác bật cười một tiếng, “Ngươi vẫn trước sau như một.”

 

Không chịu để ai nói xấu Trần Ánh Trừng nửa lời.

 

Niềm vui nơi đuôi lông mày hắn lộ ra rõ rệt, Trần Chính Thác mỉm cười khoan khoái, song khi xoay người tiếp tục bước đi, nét cười kia liền thu lại, thần sắc dần trở nên âm trầm.

 

Khi Trần Nguyên Phúc và Thẩm Tịnh đề cập tới chuyện này, người đầu tiên phản đối chính là hắn.

 

Tiểu Tước tuy hiện tại đã chẳng còn là tên tiểu tử bụi bặm mới vào Trần gia năm nào, nay đã là đệ tử Xa Chí chân nhân, sắp kết đan, tiền đồ rộng mở.

Nhưng chung quy không cha không mẹ, thuở mới tới, tính tình còn rất hoang dã.

 

Nay xem ra, đối với Trừng Trừng hắn quả thật tận tâm trung thành, mọi sự đều một lòng bảo hộ.

Nhưng, biết người biết mặt khó biết lòng.

 

Trần Chính Thác phá án nhiều năm, từng thấy không ít kẻ lòng lang dạ sói, ngoài mặt ngoan ngoãn, lúc cắn người lại chí mạng.

Hắn nóng lòng bảo hộ muội muội, bởi Trừng Trừng tu vi không cao, kinh lịch còn non nớt, thành thân sớm chỉ e chưa hẳn là chuyện tốt.

 

Thế nhưng, Trần Ánh Trừng sau khi cập kê, liên tiếp có người tới cầu hôn, nhắc nhở bọn họ rằng tiểu muội đã đến tuổi nên gả.

Nếu để nàng gả cho kẻ phẩm hạnh không rõ, há chẳng thà để nàng ở bên Tiểu Tước — kẻ lớn lên dưới mắt mình.

Trần Chính Thác từng tranh luận kịch liệt với song thân, cuối cùng cũng bị lời lẽ của họ thuyết phục.

 

Biết rõ gốc rễ, lại có thể trợ giúp Trừng Trừng tu luyện, trên đời này còn ai thích hợp hơn Tiểu Tước?

Huống hồ, với Trần gia làm chỗ dựa, nếu sau này hắn sinh dị tâm, hưu phu tái giá cũng chẳng phải chuyện khó.

Đêm ấy, Trần Ánh Trừng tan học, vẫn là Tiểu Tước tới đón nàng.

 

“Ngươi cứ thế này, xa phu nhà ta e là sắp thất nghiệp rồi.”

Trần Ánh Trừng bước lên xe, chẳng vào khoang trong, mà ngồi ngay bên cạnh hắn.

“Nay ngươi còn phải tới bái kiến sư phụ không?”

 

“Không cần.”

Hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt vừa chạm phải ánh nhìn của Trần Ánh Trừng liền vội vàng né tránh.

Cả ngày nay, hắn vẫn đắm chìm trong chấn động và hân hoan, đến giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận được sự thật rằng, người muốn thành thân với hắn lại là tiểu thư.

 

Tiểu thư… đã sớm biết chuyện?

 

Những ngày qua nàng đối đãi với hắn chẳng chút thay đổi, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?

 

Sau cơn kinh hỉ là sự thấp thỏm bất an.

 

Hắn lo sợ, sợ rằng Trần Ánh Trừng sẽ không muốn.

 

Ngoài một thân thể hữu dụng ra, hắn chẳng có gì để dâng lên cho nàng.

 

Trần Ánh Trừng chăm chú nhìn sườn mặt hắn, bật cười:

“Vậy đêm nay bồi ta đi du hồ, nghe nói sen ở Kim Hà Hồ đang nở rộ rất đẹp.”

 

“Dạ.”

Hắn mím môi cười, nhẹ giọng hỏi:

“Có cần Lạc Diều đi cùng không?”

“Không cần, chỉ hai chúng ta thôi.”

 

Trong khóe mắt, nụ cười của Trần Ánh Trừng sáng rực, ánh mắt nàng ngập tràn hình bóng hắn, tựa hồ trong lòng trong mắt đều chỉ có mình hắn.

 

Khóe môi hắn không cách nào kìm được mà khẽ nhếch lên, thân thể hơi nghiêng về sau, kéo ra một khoảng cách nho nhỏ, sợ tiếng tim đập dồn dập của mình quấy nhiễu nàng.

Trần Ánh Trừng dùng ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt ưu tú của hắn, trong lòng âm thầm suy nghĩ:

 

Hôm nay, nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Nếu Tiểu Tước vì lòng ái mộ mà nguyện ý cùng nàng thành thân, thì tự nhiên là điều tốt nhất. Nhưng nếu chỉ bởi vì trung thành, nàng thà tìm cha mẹ giải trừ hôn ước, tuyệt không miễn cưỡng.

 

Nàng thật lòng yêu mến người bạn đã cùng lớn lên này, càng không muốn mơ hồ hồ đồ mà bước vào chuyện trăm năm.

 

Mấy ngày nay, chuyện này vẫn canh cánh trong lòng nàng. Nghe nói Kim Hà Hồ nay đã có thể đi thuyền du ngoạn, Trần Ánh Trừng liền lập tức tìm Ngô Khinh Diệu, xin lấy hai tấm thiếp, định mượn cơ hội này, hỏi cho minh bạch.

 

Đêm nay khí trời vừa vặn, không khô nóng, hồ nước lộng gió nhẹ, thổi lay cả một hồ sen như tiên tử múa lượn. Ẩn sâu giữa rừng sen là những chiếc thuyền nhỏ như mảnh trăng non, chậm rãi trôi theo dòng nước.

 

Trần Ánh Trừng nửa người tựa vào mạn thuyền, tay hái một đóa đài sen, vừa nhẹ nhàng bóc hạt, vừa nghiêng đầu nhìn về phía đầu thuyền, nơi Tiểu Tước đang chăm chú chèo.

 

Hắn từ lúc ra thuyền đến giờ vẫn một mực nghiêm cẩn chèo lái, nàng nói một câu, hắn đáp một câu, không chút nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt.

 

Nhưng đến nước này, Trần Ánh Trừng cũng chẳng muốn quanh co lòng vòng nữa, liền gọi hắn một tiếng:

 

“Tiểu Tước.”

 

“Tiểu thư có điều phân phó?”

 

“Ngươi năm nay mười bảy tuổi rồi phải không?”

“Vâng.”

 

“Ngươi sinh vào mùa thu, chẳng mấy chốc sẽ tròn mười tám.”

 

“Vâng.”

 

Khi còn bé, Trần Ánh Trừng từng muốn vì hắn tổ chức sinh nhật, nhưng hắn chẳng nhớ nổi ngày sinh chính xác của mình, chỉ mơ hồ nhớ rằng gần mùa đông. Vì nghĩ mùa đông giá lạnh không thích hợp, hai người bèn hẹn sẽ lấy lúc mùa thu hoa quả chín mọng để mừng sinh nhật hắn, chúc mừng một đời mới bắt đầu.

 

Trần Ánh Trừng vừa lột được hạt sen, cho vào miệng nếm thử, vị thanh ngọt lan tỏa đầu lưỡi, nàng cười khẽ:

 

“Cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi.”

 

Bóng người trên đầu thuyền đột nhiên cứng đờ, dẫu trong đêm tối cũng có thể thấy rõ vẻ hoảng loạn của hắn. Động tác tay chân luống cuống, thuyền nhỏ suýt chút nữa lao vào bụi sen.

 

“Tiểu thư… vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-28.html.]

 

“Ta đã suy nghĩ nhiều ngày, rốt cuộc vẫn quyết định phải hỏi ngươi một câu.”

 

Hắn nắm chặt mái chèo trong tay, bị ngữ khí nghiêm túc của nàng làm cho bất an.

Chẳng lẽ, tiểu thư mấy ngày nay suy nghĩ, là muốn huỷ bỏ chuyện thành thân với hắn?

 

Trần Ánh Trừng khẽ gọi:

 

“Ngươi quay lại đây, chúng ta mặt đối mặt mà nói.”

 

Hắn vẫn đứng yên bất động, tay siết chặt mái chèo, dáng vẻ thẳng tắp như tượng đá.

 

“Tiểu Tước ——”

 

“Tiểu thư nói thế nào cũng được.”

 

Hắn không dám quay đầu, chỉ sợ nàng không muốn, hắn cũng chẳng còn nơi nương tựa.

 

Trần Ánh Trừng dịu giọng:

 

“Vậy ta nói thẳng. Kỳ thật, ta muốn hỏi ngươi một câu: ngươi biết chuyện sẽ cùng ta thành thân chứ?”

 

“Biết.”

 

“Vậy ngươi có nguyện ý hay không?”

“… Tiểu thư nguyện ý... không?”

 

“Ta đang hỏi ngươi.”

 

Một trận gió nhẹ lướt qua, thân ảnh hắn nơi đầu thuyền tựa hồ khẽ lay động.

 

Tiểu Tước thấp giọng đáp:

 

“Tiểu thư nguyện ý, ta tự nhiên nguyện ý.”

“Ân?”

Trần Ánh Trừng cau mày — nàng đâu phải muốn nghe lời như thế!

 

Nàng đứng dậy, bước đến sau lưng hắn, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, mạnh mẽ kéo hắn xoay người lại.

 

“Ngươi phải nói rõ cho ta nghe: trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào? Nguyện ý, hay là không nguyện ý?”

Ngày thường luôn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại cố chấp dị thường. Trần Ánh Trừng kéo mãi vẫn không động được hắn, trên tay gân xanh nổi hẳn, hắn mới miễn cưỡng xoay người lại.

 

Một khuôn mặt đỏ hồng còn hơn quả táo chín, đỏ đến mức có chút khác thường, ánh mắt liên tục tránh né.

 

“Ngươi… là không muốn?”

 

Vốn dĩ định bình tâm tĩnh khí hỏi hắn một câu, nhưng lời ra đến miệng, tựa hồ lại thêm mấy phần ép buộc.

 

“Ta…” Hắn ấp a ấp úng, không dám đối diện ánh mắt nàng, giống như một hiền lương thôn phu bị cường bá ức hiếp, “Ta, ta… chỉ cần tiểu thư nguyện ý…”

 

“Chỉ một mình ta nguyện ý thì có ích gì?” Trần Ánh Trừng chau mày, “Nếu ngươi không muốn, ngày mai ta sẽ tìm cha mẹ, huỷ bỏ hôn ước.”

 

“Đừng…” Hắn rốt cuộc ngẩng đầu, vội vàng nắm lấy tay áo nàng, “Đừng đi…”

 

“Vậy ngươi rốt cuộc có nguyện ý hay không?”

 

“…Ân. Chỉ cần tiểu thư nguyện ý…”

 

Lại một vòng né tránh, khiến Trần Ánh Trừng nóng nảy, nàng nhíu mày nói:

 

“Ta hỏi ngươi có nguyện ý, là muốn biết ngươi có thích ta hay không, có thật lòng muốn cùng ta thành thân. Nếu là vì ái mộ mà nguyện ý, ấy mới gọi là lưỡng tình tương duyệt. Nếu chỉ bởi vì ngươi thân là hạ nhân của Trần gia, không dám cãi lời, thì…”

 

“Ta nguyện ý cùng tiểu thư thành thân,” hắn ngắt lời, cúi đầu đáp nhỏ, “bởi vì ta… nguyện ý.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Dũng khí chỉ trong chớp mắt bùng lên, rồi nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng vẫn không dám thốt ra hai chữ “thích”.

 

Nhưng hắn không buông tay, ngược lại càng siết chặt lấy nàng, giọng lắp bắp:

 

“Ta muốn thành thân với tiểu thư, muốn mãi mãi ở bên cạnh tiểu thư.”

 

Trần Ánh Trừng nghe vậy, khóe môi nở nụ cười sáng rỡ:

 

“Vậy ta có thể hiểu rằng, ngươi là thích ta?”

 

Hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, vành tai tựa như sắp nhỏ máu.

 

Trần Ánh Trừng lòng như hoa nở, chỉ cảm thấy cả hồ sen đêm nay thơm hơn ngày thường gấp bội.

 

“Thành thân,” nàng khẽ kéo hắn ngồi xuống, bản thân cũng ngồi bên mạn thuyền sát cạnh hắn, “không chỉ là hai người ở cạnh nhau đơn giản vậy đâu. Giữa phu thê, sẽ càng thân mật hơn cả bằng hữu.”

 

Tiểu Tước ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ngây thơ, nhưng thực chất lại bị bộ dáng nghiêm nghị của nàng chọc cho muốn bật cười.

 

Hắn đương nhiên hiểu… những chuyện thân mật kia…

 

Chỉ e nếu tiểu thư biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ thẹn quá hoá giận.

 

Trần Ánh Trừng đặt tay lên vai hắn, nhìn bộ dáng thẹn thùng kia, trong lòng nổi lên ý trêu chọc.

 

“Này, ngươi thật sự thích ta?”

 

“Ân.”

 

“Vậy thì…” Trần Ánh Trừng cúi đầu, bất chợt tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên má hắn, “Như vậy cũng chịu được sao?”

 

“…”

 

!!!!

 

Đồng tử Tiểu Tước co rút, như bị ai đó bất ngờ đ.ấ.m mạnh một quyền.

 

Trần Ánh Trừng bật cười:

 

“Ngươi làm sao phản ứng thế, chẳng lẽ—”

 

“Ùm!”

 

Mặt hồ b.ắ.n tung bọt nước, hoa sen chao đảo, bầy chim giật mình bay vút lên trời.

 

Làn váy Trần Ánh Trừng bị nước hồ vẩy ướt, nàng kinh hô một tiếng, vội vàng bò tới mạn thuyền nhìn quanh:

 

“Ngươi, ngươi làm cái gì vậy!”

 

“Yên lành không chịu, tự dưng nhảy xuống nước?”

“Ra mau!”

 

Lấp ló trong nước có thể nhìn thấy đai lưng của Tiểu Tước, hắn vốn bơi lội rất giỏi, tự nhiên không sợ c.h.ế.t đuối, nhưng lại lặn mãi không chịu nổi lên, khiến Trần Ánh Trừng lo lắng hắn bị ngộp.

 

“Tiểu Tước! Mau lên!”

 

Một cái đầu lộ ra khỏi mặt nước, Trần Ánh Trừng vội vươn tay định kéo, nhưng hắn lại lặn đi, còn bơi ra xa hơn chút.

 

“Ngươi bị sao thế! Mau lại đây!”

 

Trong nước vọng ra tiếng trả lời uể oải:

 

“…Trong nước mát mẻ lắm.”

 

“???” Trần Ánh Trừng trợn mắt, “Mau lên đây!”

 

“…”

 

“Được, ngươi cứ ở lì trong nước đi! Ta đi đây!”

“Sớm biết ngươi như vậy, ta đã chẳng hôn ngươi!”

 

Chỉ trong chớp mắt, bóng người trong nước lập tức bơi tới, bám lấy mạn thuyền, ngoi đầu lên.

 

Toàn thân hắn ướt đẫm, tóc tai bết nước, chật vật không chịu nổi, vậy mà dưới ánh trăng, dung mạo lại tuấn tú xuất chúng đến lạ thường.

 

“Cuối cùng cũng chịu lên?” Trần Ánh Trừng chống cằm, đưa tay kéo hắn, “Mau lên!”

 

“Tiểu thư…” Hắn chớp mắt, trên lông mi còn đọng một giọt nước lóng lánh, “Tiểu thư thật sự nguyện ý cùng ta thành thân sao?”

 

“Ta lừa ngươi làm gì?”

 

Nàng đang định kéo hắn lên, thì hắn bất ngờ đưa tay ra, khẽ chạm lên gương mặt nàng.

 

“Trên tay ngươi toàn nước—ngươi, ưm—”

 

Hắn chống tay lên boong thuyền, mượn lực mà hôn nàng. Khác với nụ hôn trêu đùa của Trần Ánh Trừng, hắn hôn nặng nề mà mạnh mẽ, dùng sức ép lấy môi nàng.

 

Tên ngốc này, nhìn ngoài đơn thuần, mà tâm tư thì phong phú lắm.

 

Trần Ánh Trừng nhắm mắt, mặc cho hắn tiến sâu thêm.

 

Ánh trăng rải bạc mặt hồ, sóng nước lấp lánh.

 

Tiểu Tước buông nàng ra, thoắt cái đã lặn xuống nước, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.

 

Trần Ánh Trừng đưa tay sờ môi:

Vậy mà đã xong?

Nàng còn tưởng Tiểu Tước sẽ hôn sâu thêm, vậy mà miệng còn chưa kịp mở ra…

 

Xem ra, “gan” hắn vẫn còn thiếu một chút.

 

Nàng nhịn không được bật cười, hỏi:

 

“Xong rồi sao?”

 

“Ân.”

 

“Không lên nữa à?”

 

“…Đợi thêm lát.”

 

“Được thôi, tiểu mỹ nhân ngư.” Trần Ánh Trừng ngồi trở lại trong khoang thuyền, thả tay vọc nước, từng vòng sóng nước dập dờn, vỗ nhẹ lên người hắn, “Ta đợi ngươi.”

 

Hắn như càng thêm ngượng ngùng, lập tức chìm hẳn vào nước, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận