Không ai chèo thuyền, Trần Ánh Trừng ngồi trên chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ giữa hồ, như một cánh bèo trôi dạt. Không biết đã bao lâu trôi qua, phía sau vang lên tiếng nước, đầu thuyền khẽ nhô lên; người đã ẩn mình dưới nước suốt nửa ngày cuối cùng cũng chịu nổi lên.
Trần Ánh Trừng không quay đầu lại, chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó là tiếng sột soạt, không rõ đang làm gì. Một lát sau, một chiếc áo choàng mỏng rơi xuống vai nàng.
“Tiểu thư, buổi tối gió lạnh.”
Lúc này, Trần Ánh Trừng mới quay mặt lại, thấy hắn đang nửa quỳ phía sau nàng. Quần áo trên người hắn đã được hong khô bằng nội lực, nhưng vẫn còn vướng vài chiếc lá khô từ dưới nước. Bị ánh mắt chăm chú của Trần Ánh Trừng nhìn vào, hắn liền cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng.
Trần Ánh Trừng cúi đầu, đột nhiên tiến sát lại gần hắn. Hắn bất ngờ ngửa người ra sau, quay đầu tránh né, suýt nữa thì ngã.
“Ngươi trốn cái gì?” Trần Ánh Trừng đưa tay gỡ một sợi cỏ dại vướng trên tóc hắn.
“Ta không trốn.”
“Vừa rồi còn dám lại gần ta, bây giờ thì…”
“Thuộc hạ biết sai rồi!”
Giọng hắn bỗng nhiên lớn hẳn, như muốn ngăn Trần Ánh Trừng nói tiếp. Cả người hắn co rúm lại, mặt đỏ bừng như lửa, sắc đỏ lan khắp cổ và sau lưng.
“Xem ra hôm nay nắng gắt quá, đến nỗi nước hồ cũng bị đun sôi mất rồi.”
Trần Ánh Trừng lướt tay qua vai hắn, làm rơi xuống một mảnh lá cây.
“Ngươi bây giờ trông chẳng khác gì một con cua vừa được vớt ra khỏi nước sôi.”
“… Tiểu thư muốn ăn cua sao?”
Hắn cố tình giả vờ ngây ngô.
Trần Ánh Trừng bật cười khẽ: “Để sau bảo Huệ thẩm làm một ít.”
“Vâng.”
Hắn lại đứng ra đầu thuyền, nhặt mái chèo vừa nãy bị mình ném xuống nước.
Trần Ánh Trừng thì cầm đóa hoa sen trong tay, dưới chân là những đài sen đã được lột sạch.
Chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ tiến về phía bờ, ngoài ánh trăng đang dần khuất về tây, cảnh vật dường như chẳng khác gì so với lúc họ ra đi.
Nam Cung Tư Uyển
Trần Ánh Trừng giơ hoa sen lên, vẫy vẫy về phía bóng dáng Tiểu Tước. Khóe môi nàng vẫn cong cong, không chịu hạ xuống.
Người kia cảm nhận được ánh mắt nàng, quay đầu nhìn thoáng qua, rồi vội vàng quay đi.
“Tiểu thư, sắp tới bờ rồi.”
“Ừm.”
Màu hồng nhạt dần nhuộm nơi vành tai hắn, trông như đóa hoa sen trong tay Trần Ánh Trừng, dịu dàng phớt hồng.
Thuyền nhỏ cập bến. Tiểu Tước nhảy lên bờ trước, rồi quay lại đưa tay ra với nàng.
Khi bước lên, Trần Ánh Trừng không chỉ đặt tay lên cánh tay hắn như trước, mà còn chủ động áp sát lòng bàn tay hắn.
Tiểu Tước hơi khựng lại, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng lên.
Khi Trần Ánh Trừng đứng vững, hắn định buông ra.
“Khụ.”
Trần Ánh Trừng không rút tay về, cứ để tay lơ lửng giữa không trung.
“Tiểu thư, thế này… không ổn đâu.”
Hắn ngập ngừng một chút, rồi lại nắm tay nàng.
“Không ổn à?”
Trần Ánh Trừng khẽ rút tay ra ngoài, “Vậy buông tay ra trước đi.”
“……”
Thế nhưng, nàng chẳng hề rút tay lại.
Hai bàn tay nắm chặt giờ đã đan chặt lấy nhau, mười ngón tay siết chặt.
Tiểu Tước cúi thấp đầu, vừa đi vừa khẽ cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Đường tối, nắm thế này cho an toàn.”
Giữa hai bàn tay nắm chặt, tựa như có dòng điện chạy qua, khiến trái tim Trần Ánh Trừng như bừng nở một đóa pháo hoa nhỏ.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, rồi vội vã cúi đầu, mặt cũng thoáng ửng đỏ.
Chuyện gì vậy?
Sao nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng thế này?
Ngày thường, Trần Ánh Trừng lúc nào cũng thích trêu chọc hắn, nói không ngớt lời.
Nhưng hôm nay trên đường về, cả hai đều im lặng, chỉ cần ánh mắt chạm nhau liền vội vàng né tránh.
Tuy vậy, tay họ từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt, cho đến khi về đến trước cổng viện của Trần Ánh Trừng.
“Ta phải vào rồi.” Trần Ánh Trừng nói.
“Ừm.”
“Hôm nay ngươi ngâm mình dưới nước lâu vậy, nhớ uống một chén canh gừng kẻo cảm lạnh.”
“Ừm.”
“Vậy… ngươi buông ta ra đi?”
“… Ừm.”
Trần Ánh Trừng vừa dứt lời, hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ, không ai nhúc nhích. Tiểu Tước hơi động ngón trỏ một chút.
“Tiểu thư.”
“Ừm?”
“Sáng mai ta có thể đưa tiểu thư tới học viện được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Vậy… trưa mai ta có thể mang cơm tới cho tiểu thư không?”
“Chuyện đó thì…”
“Không đi cũng được.” Thấy Trần Ánh Trừng có vẻ khó xử, hắn ngoan ngoãn thả lỏng tay, chỉ để ngón út vương lại, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay nàng. “Ta chỉ là… cảm thấy như đang mơ vậy. Chỉ muốn được ở bên tiểu thư lâu hơn một chút.”
Trong mắt Trần Ánh Trừng tràn đầy xúc động. Sao trước đây nàng lại không nhận ra, lời hắn nói ra lại tự nhiên, dịu dàng đến thế?
“Được, mai ngươi cứ đến. Nhớ mang theo cả cua nhé.”
“Ừm.” Đuôi lông mày hắn thoáng hiện nét vui mừng, gật đầu thật mạnh.
Hai người lại lặng lẽ đứng đó, ngón út móc lấy nhau, khẽ đong đưa trong màn đêm.
“Tiểu thư, nên nghỉ ngơi thôi.”
“Ừm.”
“Vậy… ta buông tay nhé?”
“Ừm.”
“……”
“……”
Sau khi thầm hiểu lòng nhau, trái tim Trần Ánh Trừng ngập tràn ngọt ngào và xúc động, hoàn toàn chẳng buồn ngủ chút nào. Nhưng nếu cứ dây dưa thế này, e rằng đêm nay sẽ trắng đêm mất, mà ngày mai nàng còn phải đến học viện.
Sau một hồi giằng co giữa lý trí và cảm xúc, cuối cùng lý trí thắng thế.
Trần Ánh Trừng chủ động buông tay hắn, nói nhỏ: “Ta đi nghỉ đây.”
Sợ bản thân do dự, nàng vừa nói xong đã lập tức xoay người, phất tay chào hắn.
“Ừm.”
Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng.
Trần Ánh Trừng cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, nhưng nghĩ đến tiết học ngày mai, nàng khẽ cắn môi, đành nhẫn tâm bước nhanh về phòng, đóng cửa lại.
“……”
Trong phòng, ánh đèn sáng lên. Tiểu Tước vẫn không rời đi, mãi đến khi ngọn đèn vụt tắt, hắn mới siết chặt tay, lưu luyến rời đi.
Đêm nay định sẵn là khó ngủ, nhưng khác hẳn những đêm dài trằn trọc lo lắng trước đây, đêm nay toàn là những giấc mơ đẹp, đến nỗi trong mơ cũng nở nụ cười tỉnh giấc.
Trần Ánh Trừng cũng vậy, cười đến tỉnh giấc, phát hiện trời đã sáng bảnh.
Cần Nương vội vàng gõ cửa phòng nàng, giọng đầy lo lắng:
“Tiểu thư, ngươi thực sự muộn rồi!”
“?!”
Trần Ánh Trừng bật dậy khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để rửa mặt chải đầu, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn, chỉ gói vội hai cái bánh bao và một quả trứng gà, rồi nhảy lên xe ngựa.
Trên xe, Tiểu Tước vẫn điềm tĩnh như thường, gật đầu với nàng:
“Tiểu thư, ngồi vững vào.”
Xe ngựa lao vút đi như tên bắn. Trần Ánh Trừng vừa ăn xong bữa sáng thì xe đã đến học viện. May mắn thay, nàng vẫn kịp giờ, cửa học viện vẫn còn người lục tục bước vào.
“Đi thôi!”
Trần Ánh Trừng nhảy xuống xe, đi được mấy bước lại quay đầu chạy về, nói với Tiểu Tước:
“Trưa ta chờ ngươi ở cửa nhỏ phía tây.”
Người bạn đi sau nàng ngẩn ra, nghiêng đầu khó hiểu nhìn nàng. Ánh mắt lướt qua thấy Tiểu Tước khẽ gật đầu, môi còn thoáng nụ cười ngượng ngùng, có vẻ như hai người đã hẹn nhau từ trước.
“Đi thôi.”
Trần Ánh Trừng vẫy tay gọi nàng, Lạc Diều ôm túi sách, nhanh chóng bước theo phía sau.
Giờ ngọ trong thực đường không quá đông người. Để tránh phải ăn cùng các lão sư, sư huynh, sư tỷ, đám học sinh như Trần Ánh Trừng đều cố ý đi muộn một chút.
Hôm nay vừa tan học, Trần Ánh Trừng đã vội ra ngoài, khiến Ngô Khinh Diệu hoảng hốt:
“Ngươi định đến thực đường sao?”
“Không, ta đi ăn cơm.”
“Không đến thực đường thì ăn ở đâu? Chẳng lẽ ngươi ——”
Ngô Khinh Diệu vội che miệng, thì thào: “Ngươi định lén ăn cơm nhà à? Cẩn thận lão sư phát hiện.”
Trần Ánh Trừng thở dài:
“Đừng để lộ.”
Ngô Khinh Diệu gật đầu liên tục:
“Ngươi nhớ cẩn thận đấy.”
Trần Ánh Trừng lặng lẽ đi ra Tây Môn, nơi Tiểu Tước đã đứng chờ từ lâu.
Đối diện Tây Môn là bức tường sau của Thanh Bảo Tư, con đường này chỉ có hai công trình kiến trúc, xưa nay vốn vắng vẻ. Cây đa trong viện Thanh Bảo Tư vươn cành ra khỏi tường, tạo nên một khoảng bóng mát mát rượi.
Hai người ngồi xuống đất. Tiểu Tước mở từng hộp thức ăn ra, rồi bắt đầu bóc cua cho nàng, vừa làm vừa nói:
“Huệ thẩm bảo cua có tính hàn, tiểu thư nên ăn ít thôi.”
Trần Ánh Trừng khẽ “ừ” một tiếng, tay vẫn không ngừng, vừa ăn vừa nói:
“Ở thực đường ăn cơm trưa, ăn quen rồi, giờ ăn cơm Huệ thẩm làm lại thấy có chút không quen.”
“Đồ ăn thực đường của thư viện quả thật có phần đạm bạc, cũng không khác mấy Thanh Bảo Tư.” Tiểu Tước tiếp lời.
Nhắc đến Thanh Bảo Tư, Trần Ánh Trừng hỏi:
“Trong lúc ta đi học, ngươi vẫn ở Thanh Bảo Tư đợi sao?”
“Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-29.html.]
“Ngươi đợi ở tư yêu bộ hay chỗ nào?”
“Đa phần ở địa lao.”
“Địa lao? Chẳng phải nơi giam yêu quái sao? Ngươi đến đó làm gì? Ai cho phép?”
Trần Ánh Trừng tưởng hắn bị bắt nạt, lập tức phản ứng rất lớn.
Tiểu Tước đặt miếng thịt cua đã chấm giấm trước mặt nàng, đáp:
“Ta tự nguyện đến. Thỉnh thoảng ta trò chuyện với bọn yêu quái trong đó.”
“Trò chuyện với bọn chúng có gì hay chứ? Dù sao cũng toàn là phạm nhân.”
Tiểu Tước cười nhẹ:
“Họ đến từ biên cương, hiểu biết rất nhiều phong cảnh khác lạ, cũng kể được không ít chuyện mới mẻ.”
Trần Ánh Trừng hơi ngẩn ra. Biên cương yêu tà hoành hành, cha mẹ nàng luôn lo nàng đi xa. Từ nhỏ tới lớn, nơi xa nhất nàng từng đặt chân đến chỉ là Thủy Hưng Thành.
Nàng hỏi:
“Ngươi có muốn đi ra bên ngoài ngao du không?”
Tiểu Tước nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không nghĩ đến.”
Dù nói vậy, ánh mắt hắn lại lộ ra một tia khao khát không giấu nổi.
“Có dịp, chúng ta cùng đi Xích Nhật Thành một chuyến nhé. Lần trước chỉ ghé qua, chưa kịp tham quan gì cả.”
Kỳ thực, Trần Ánh Trừng có chút bài xích Xích Nhật Thành. Dù sao đó cũng là nơi phát triển cốt truyện chính của tiểu thuyết, gần như đi vài bước lại có thể gặp một nhân vật nổi tiếng trong truyện.
Ba năm trước, các nàng chỉ nghỉ trọ một đêm ở khách điếm Xích Nhật Thành, đã bất ngờ gặp phải vị sư đệ tương lai - nhân vật chính phe chính đạo. Trận gặp gỡ ấy khiến nàng sợ hãi đến mức cả đêm không dám chợp mắt.
Càng tới gần trung tâm cốt truyện, những diễn biến càng dễ mất kiểm soát. Trần Ánh Trừng thầm mong tránh xa những nơi như vậy.
Nhưng nàng cũng không thể cả đời ở yên Thanh Bảo Tư.
Hiện tại cha và tỷ tỷ nàng vẫn chưa làm điều gì sai trái, Xa Chí cũng đang sống ổn, nam chính dường như cũng không có lý do gì phải tiêu diệt cả nhà họ.
Nàng cũng nên mở mang tầm mắt, ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp của đại lục Thanh Hà.
“Tiểu thư muốn đi Xích Nhật Thành thật sao?”
Tiểu Tước chăm chú nhìn nàng, trong mắt ánh lên niềm mong đợi mơ hồ.
“Ừ, không chỉ Xích Nhật Thành, ta còn muốn đến Cực Đảo nữa. Nghe nói nơi đó dù ở vùng cực Bắc băng giá, nhưng quanh năm bốn mùa như xuân, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, yêu quái và con người chung sống hòa thuận… giống như chốn đào nguyên vậy.”
Nơi đó cũng là nơi Trần Ánh Trừng chọn làm chỗ trốn chạy đầu tiên.
Nếu một ngày nào đó gia đình Trần thật sự đắc tội với nam chính, nàng sẽ dẫn cả nhà trốn đến Cực đảo.
Tiểu Tước nghe nàng nói một cách đĩnh đạc như vậy, không nhịn được cười nói:
“Cực đảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa ai tự mình đến đó cả.”
“Vậy ta sẽ là người đầu tiên.”
Trần Ánh Trừng đắc ý nâng cằm lên, “Ta biết phải đi thế nào.”
Nàng vốn là người nắm giữ cốt truyện, từ sớm đã bắt đầu hoạch định kế hoạch đào tẩu.
Tiểu Tước tưởng nàng chỉ nói đùa, mỉm cười nói: “Vậy tiểu thư nhất định phải mang theo ta cùng đi.”
“Đương nhiên, chúng ta đã thành thân, là người một nhà, ta sao có thể bỏ ngươi lại được?”
“… Tiểu thư!”
Nhắc đến chuyện thành thân, mặt hắn lại đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức lời cũng không nói ra được, chỉ biết cúi đầu, tay càng làm việc nhanh hơn.
Trần Ánh Trừng thấy vậy, nghiêm túc nói: “Chúng ta hiện tại cũng coi như là người một nhà.”
“Ngài đừng đùa nữa…”
Hắn càng thêm xấu hổ, Trần Ánh Trừng cũng cảm thấy lời mình nói chưa đủ ngại ngùng, liền cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Hai người ngồi im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp nhau, lại vội vã cúi xuống.
Gió nhẹ thổi qua ngõ nhỏ, mang theo hơi nóng khô khốc.
Một lúc sau, tiếng chuông từ thư viện vọng lại, báo hiệu Trần Ánh Trừng phải về.
Thời gian hiếm hoi như vậy, sao có thể cứ thế mà ngồi đối diện nhau?
Nàng lại lên tiếng hỏi: “Ta còn chưa hỏi xong, ngươi ở Thanh Bảo Tư không thấy buồn chán sao?”
“Không buồn chán.” Hắn đáp, “Cũng không phải lúc nào cũng ở Thanh Bảo Tư đợi, thỉnh thoảng ta sẽ đi… tìm sư phụ tu luyện.”
Con đường này chắc chắn đi ngang qua thư viện, trong viện có cây cổ thụ, vừa lúc có thể nhìn thấy phòng học của Trần Ánh Trừng, nàng ngồi bên cửa sổ, chỉ cần liếc mắt là thấy.
“Đúng rồi, nhắc đến sư phụ…”
Trần Ánh Trừng nghĩ đến việc sư phụ phải làm mối cho Lãnh Thành Quang, do dự một chút không biết có nên nói cho Tiểu Tước, cuối cùng vẫn quyết định không nhắc đến chuyện không quan trọng này, để không làm phiền đến tình cảm mới chớm nở giữa hai người.
“Sư phụ đã khỏe lại chưa?”
“Khỏe rồi.” Hắn đáp.
“Vậy là tốt rồi, hôm nay ta nên đi thăm sư phụ.” Trần Ánh Trừng có chút phiền muộn, “Vẫn không thể ngự kiếm, sư phụ khẳng định muốn mắng ta.”
“Tiểu thư không cần lo lắng.” Hắn nói xong lại có chút tiếc nuối, mỗi lần chỉ có thể nói như vậy, lại không thể giúp gì.
Không đúng…
Hắn bỗng nhớ ra, hắn có thể giúp đỡ.
Hắn nắm chặt tay, xiêm y bị nắm thành nếp nhăn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Tiểu thư, nhất định có thể.”
Tương lai.
Hắn sẽ nỗ lực, trở thành người hữu dụng cho tiểu thư.
Trần Ánh Trừng không phát hiện sự khác thường của hắn, chỉ lo lắng nói: “Ta chính là không có thiên phú này, không biết cưỡi kiếm thì sao? Ngươi không phải biết rồi sao?”
“Ân…” Hắn thất thần gật đầu.
Tiếng chuông lại vang lên, Trần Ánh Trừng đứng dậy, “Ta phải về, buổi chiều nhớ đến đón ta.”
“Được.” Hắn cũng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nhìn theo nàng rời đi, “Tiểu thư đi thong thả.”
Trần Ánh Trừng vào thư viện, hắn thu dọn hộp cơm, gói lại, mang về Thanh Bảo Tư.
Trần gia phụ tử đều ở Thanh Bảo Tư, Tiểu Tước thường thấy Trần Chính Thác, nhưng rất ít khi thấy Trần Nguyên Phúc, ông luôn bận rộn, hoặc là xử lý công vụ, hoặc là đi công tác.
Hôm nay cũng vậy, hắn vừa vào sau tường, liền bị Trần Nguyên Phúc bắt gặp.
“Ngươi sao vào đây?” Trần Nguyên Phúc cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay hắn, đoán được nguyên nhân, “Trừng Trừng vẫn luôn ăn đồ ăn trong nhà?”
“Hôm nay là lần đầu tiên.” Hắn ngượng ngùng giấu hộp cơm ra sau.
Trần Nguyên Phúc nói: “Như vậy không tốt, ngay cả viện trưởng cũng phải đến nhà ăn ăn cơm.”
“Thật là lần đầu tiên, tiểu thư muốn ăn cua.”
Trần Nguyên Phúc ừ một tiếng, không hỏi thêm, vẫy tay bảo hắn ngồi xuống, “Trừng Trừng đi học viện, ngươi không quen sao?”
“Có một chút.” Hắn ngồi xuống ghế đá đối diện Trần Nguyên Phúc, đặt hộp cơm bên chân.
Trần Nguyên Phúc ngẩng đầu, nhìn lá xanh trên cây, rồi quay lại nhìn hắn, “Ngươi sắp 18 tuổi rồi.”
“Vâng.”
“Ta lúc bằng tuổi ngươi, gặp mẫu thân Trừng Trừng. Sau năm đó chúng ta liền thành thân.”
“Vâng…”
Hắn đoán được Trần Nguyên Phúc muốn nói gì, dù đã nghe nhiều lần, nhưng trái tim vẫn không khỏi rung động.
“Chính Thác hẳn đã nói với ngươi, ta định sang năm làm lễ thành hôn cho ngươi và Trừng Trừng.”
“Vâng.”
Hắn gần như quên cả thở.
Trần Nguyên Phúc là phụ thân của Trần Ánh Trừng, lời này từ ông nói ra, rốt cuộc khác hẳn.
Trần Nguyên Phúc lại nói: “Vốn dĩ ta định cho các ngươi thành hôn luôn, nhưng ngươi không phải là hạ nhân ta mua về, ta và phu nhân đã thương lượng lâu, cảm thấy việc này nên cùng ngươi và sư phụ ngươi bàn bạc.”
Tiểu Tước thân phận thật ra có chút xấu hổ, nếu hắn chỉ là thị vệ của Trần Ánh Trừng, bọn họ có thể trực tiếp sắp xếp việc này.
Nhưng liên quan đến Xa Chí, đệ tử thân truyền của Thành Chủ, vốn nên là được vạn người chú mục, nhưng không biết vì sao Xa Chí mãi vẫn không công khai thân phận của Tiểu Tước.
Trần gia cũng không cần lấy danh tiếng của đệ tử Thành chủ để lấy tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn có mối liên quan này, không thể không hỏi ý kiến Xa Chí.
“Ta và phu nhân thương nghị, ngươi và Trừng Trừng thành hôn, ngươi ở rể Trần gia, sau này sinh con, cũng theo họ Trừng Trừng.”
“Tiểu Tước là Trừng Trừng đặt tên cho ngươi, tuy gọi nhiều năm rồi, nhưng rốt cuộc có chút đùa giỡn, thực ra năm đó ta mua ngươi về, người chợ đen cho ta vật phẩm của ngươi, trên có tên ngươi, nếu ngươi muốn…”
“Ta không muốn,” hắn lắc đầu, nhẹ giọng đáp, “tên do tiểu thư ban cho, với ta đã là rất tốt rồi.”
Trần Nguyên Phúc hơi kinh ngạc, chớp mắt một cái, nói:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ muốn biết tên thật của mình, ta cũng đã cho người điều tra thân thế của ngươi. Ban đầu họ nói cha mẹ ngươi đều đã mất, nhưng sau khi ta đích thân tra xét, phát hiện còn nhiều điểm mơ hồ. Ngươi có muốn biết không?”
Hắn đáp:
“Ta vẫn còn nhớ tên mình.”
Câu trả lời này khiến Trần Nguyên Phúc càng thêm bất ngờ.
“Phụ thân ngươi đã khuất, còn mẫu thân ngươi… hiện tại vẫn sống rất tốt, đang ở Xích Nhật Thành.”
Hắn chỉ nhàn nhạt “vâng” một tiếng, ôn hòa nói:
“Đa tạ gia chủ đã cho hay.”
Những gì Trần Nguyên Phúc nói, cũng không khác mấy so với ký ức của hắn. Khi còn nhỏ, trước khi bị đưa vào hầm đá, hắn nhớ mẫu thân mình đã tái giá. Vật phẩm Trần Nguyên Phúc nhắc tới, hắn cũng mơ hồ có chút ấn tượng: trong đó có một miếng ngọc mặt, khắc theo họ tên bên ngoại của hắn.
Hắn lớn lên rất giống mẫu thân, nên khi còn lang thang nơi đầu đường, thoáng nhìn thấy một phụ nhân dắt theo một hài tử, chỉ một cái liếc mắt hắn đã nhận ra. Huống hồ, bên cạnh còn có hạ nhân gọi đúng dòng họ của nàng.
Khi ấy, hắn đã không nhận bà, hiện tại tự nhiên cũng chẳng còn gì để trông mong.
Trần Nguyên Phúc lại hỏi:
“Vậy, ngươi không định lấy lại tên cũ sao?”
“Không,” hắn đứng dậy, chắp tay thi lễ, thành khẩn thưa:
“Tiểu nhân đã là người Trần gia. Gia chủ bằng lòng lưu ta bên cạnh tiểu thư, Tiểu Tước vô cùng cảm kích, nguyện hết lòng nghe theo sự an bài của gia chủ.”
“Được,” Trần Nguyên Phúc mỉm cười, gật đầu, “ngươi có thể nghĩ như vậy, rất tốt.”