Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ do sau kỳ khảo thí, tâm trạng nhẹ nhõm, Trần Ánh Trừng liền kéo theo Lạc Diều rong chơi đến tận nửa đêm. Mãi đến khi Tiểu Tước xuất hiện nhắc nhở, nàng mới lưu luyến trở về.

 

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, trời đã không còn sớm. Trần Ánh Trừng vừa nằm xuống thì trời đã hửng sáng, nhưng vì lòng còn phấn khích, nàng trằn trọc mãi không yên giấc, mãi đến khi chân trời ửng trắng mới chợp mắt được.

 

Sáng hôm sau, phải dậy sớm đến thư viện, Trần Ánh Trừng tinh thần uể oải, suốt buổi học liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Thậm chí khi lão sư đang giảng bài, nàng chống cằm ngủ gật lúc nào không hay.

 

“Này, tỉnh tỉnh——” 

 

Đồng học phía sau khẽ gọi, Trần Ánh Trừng đầu gật gù, vài lần suýt đập trán xuống bàn, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.

 

Hắn bèn dùng bút lông chọc nhẹ nàng, Trần Ánh Trừng bỗng mở mắt, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lãnh Thành Quang từ phía cửa sổ.

 

“!!!——”

Xong đời rồi!

 

Đi học mà còn ngủ gật, lại bị Lãnh Thành Quang bắt gặp, chẳng phải là bị hắn phạt c.h.ế.t hay sao?

 

Trần Ánh Trừng chỉ cảm thấy lòng lạnh đi phân nửa, đang lo chờ hắn xử trí, không ngờ Lãnh Thành Quang chỉ dùng khẩu hình ra hiệu: “Chuyên tâm nghe giảng.”

 

Sau đó liền phất tay rời đi, thậm chí còn chưa bước chân vào lớp học.

 

Trần Ánh Trừng dụi dụi mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Đã xảy ra chuyện gì? Lãnh Thành Quang hôm nay lại dễ dàng tha cho ta như vậy?”

 

Hay là do nàng hoa mắt, vừa rồi nhìn nhầm người?

 

Chẳng bao lâu sau, suy đoán của nàng liền bị vị đồng học ngồi phía sau bác bỏ.

 

“Ngươi làm ta sợ c.h.ế.t khiếp!” Nam sinh kia vỗ n.g.ự.c thở phào. “Lãnh sư huynh đột nhiên đứng ở đó, nhìn ngươi chằm chằm nửa ngày ngươi vẫn không tỉnh, ta còn tưởng ngươi lần này tiêu đời rồi!”

Nam Cung Tư Uyển

 

“Ta cũng tưởng đời ta xong rồi chứ!” Trần Ánh Trừng bắt chước hắn vỗ ngực, thở dài. “Không ngờ hắn chẳng những không lôi ta ra phạt đứng, cũng không bắt ta chép phạt… Hôm nay hắn làm sao lại kỳ quái như vậy?”

 

Một bạn học khác cũng xen lời: “Sáng nay ta tới muộn, cũng bị Lãnh sư huynh bắt gặp, nhưng hắn chỉ khoát tay cho ta tự vào, một câu nặng nhẹ cũng không nói.”

 

Ngô Khinh Diệu quay đầu lại nói: “Sáng nay ta thấy hắn một mình đi bộ tới học viện, chẳng thèm ngồi xe ngựa như mọi khi. Ta muốn chào hỏi, nhưng thấy sắc mặt hắn bơ phờ, liền không dám lên tiếng.”

 

Mọi người xôn xao: “Lãnh sư huynh hôm nay làm sao vậy?”

 

“Hiếm khi hắn trầm tĩnh như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”

 

“Chẳng lẽ trong nhà có ai bệnh?”

 

“Ngươi chớ có nói gở! Lãnh đại nhân vẫn mạnh khoẻ đó!”

 

Tiếng bàn tán càng lúc càng náo nhiệt, mọi người thi nhau suy đoán về thái độ khác thường của Lãnh Thành Quang.

 

Mãi đến khi Ngô Khinh Diệu buột miệng nói:

 

“Chẳng lẽ… hắn muốn thành thân? Nghe nói nam tử sau khi đính thân thường trở nên ổn trọng hơn.”

 

Cả lớp tức thì im bặt, vài ánh mắt lén lút dừng lại trên người Trần Ánh Trừng.

 

“Ê…” Ngô Khinh Diệu huých khuỷu tay vào nàng. “Ngươi cùng Lãnh gia quan hệ thân thiết, phụ thân lại cùng làm việc, ngươi có nghe được chút tin tức gì không?”

 

“Ta ư?” Trần Ánh Trừng vội vàng lắc đầu. “Chuyện này ta làm sao biết được?”

 

“Thật ra tính ra, hai người các ngươi cũng coi như thanh mai trúc mã.”

 

Trần Ánh Trừng bĩu môi: “Cùng nhau đọc sách cũng gọi là thanh mai trúc mã? Vậy ngươi với ta chẳng phải cũng là thanh mai trúc mã rồi?”

 

“Ngươi ấy à…” Ngô Khinh Diệu thở dài vẻ tiếc nuối. “Lãnh sư huynh nơi nào cũng tốt, sao ngươi lại ghét bỏ như vậy?”

 

“Ở đâu cũng không tốt.”

 

Ngô Khinh Diệu đành bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cùng đám bạn bàn tán về chuyện Lãnh Thành Quang đi xem mắt.

 

Không ngờ rằng, hơn nửa học viện đều đã biết chuyện này. Mà Lãnh Thành Quang chẳng những đã gặp mặt tiểu thư Ngụy gia, còn gặp cả tiểu thư Đàm gia tiệm vải ở thành Tây, rồi lại đến cô nương nhà họ Thủy trên trấn.

 

Trần Ánh Trừng chăm chú lắng nghe, không khỏi âm thầm cảm khái: “Dù có là người như Lãnh Thành Quang, cuối cùng cũng khó tránh khỏi số kiếp bị ép hôn a…”

Rốt cuộc, Lãnh Tương Thất chỉ có một nhi tử, mà Lãnh Thành Quang lại chẳng tu hành, phàm thân mệnh ngắn ngủi mấy chục năm, Lãnh Tương Thất tự nhiên nóng lòng muốn lưu lại huyết mạch nối dõi.

 

Chỉ là, nhắc đến việc này, Trần Ánh Trừng lại cảm thấy vài phần quái lạ.

 

Trong sách, Lãnh Thành Quang một mực vùi đầu đọc sách, chưa từng đụng đến tu luyện, vậy mà sau khi Lãnh Tương Thất c.h.ế.t chưa tới nửa năm, hắn liền mượn tà đạo ma môn, một bước tu luyện đến Kim Đan cảnh giới, thậm chí trong lúc bị nam chủ và đồng bọn vây sát còn có thể phá vòng vây mà thoát thân.

 

Lãnh Thành Quang quanh năm ẩn mình trong thư viện, bên cạnh cũng không có bằng hữu đồng đạo, hắn làm thế nào mà tiếp xúc được với tà thuật đây?

 

Trần Ánh Trừng nghĩ mãi mà không ra.

 

Buổi tối hôm ấy, tình cờ gặp được Xa Chí, nàng liền nhân tiện hỏi:

“Sư phụ, có hay không phương pháp gì, khiến một người phàm chưa từng tu hành, trong vòng nửa năm liền bước vào cảnh giới Kim Đan?”

 

Xa Chí nghe vậy, thần sắc chợt biến, đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng, quát khẽ:

“Ngươi từ khi nào lại nảy sinh tâm tư với tà thuật? Vi sư nói cho ngươi biết, tà môn ngoại đạo, cho dù ngươi không học được cũng chẳng sao, nhưng nếu dám bước chân vào đường tà, vi sư tất phải tự tay thanh lý môn hộ!”

 

“Ái ui, ta nào dám! Chỉ là nhất thời tò mò mà thôi.”

 

“Tò mò cũng không được! Một tia ý niệm cũng chớ nên khởi!”

 

Trần Ánh Trừng ôm đầu kêu khổ:

“Sư phụ, người đúng là chuyên chế a…”

 

“Ngươi là đồ nhi của ta, tự nhiên phải trông nom.”

Xa Chí vừa nói, vừa duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng xoa nơi vừa gõ:

“Ở thư viện sống thế nào?”

 

“Rất tốt! So với tu luyện, đọc sách nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều!”

 

Xa Chí nghe vậy, khóe môi không khỏi nở nụ cười:

“Ngươi thực sự chán ghét tu luyện đến thế sao?”

 

Trần Ánh Trừng ủy khuất đáp:

“Sư phụ, người không biết, ép một học sinh ban văn đi khảo tổng thống lý khoa, chẳng khác nào tra tấn!”

 

“Toàn nói những lời vi sư nghe không hiểu.” Xa Chí bật cười, lại hỏi:

“Ngươi và Lãnh Thành Quang ở chung ra sao?”

 

“Lãnh Thành Quang?” Trần Ánh Trừng lập tức cảnh giác, “Sư phụ sao đột nhiên nhắc tới hắn?”

 

Tên này xưa nay hiếm khi xuất hiện trong câu chuyện giữa nàng và Xa Chí, hôm nay lại cố ý đuổi Tiểu Tước đi, quả nhiên có chuyện cần bàn bạc.

 

Chẳng lẽ liên quan tới Lãnh Thành Quang?

 

Xa Chí trông thấy ánh mắt cảnh giác của nàng, vừa buồn cười vừa thở dài:

“Nha đầu ngươi, cũng thật lanh trí lúc cần thiết.”

 

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

“Thực ra, hai ngày trước ta đã gặp Lãnh Tương Thất.”

 

“Ngươi gặp hắn làm gì?!”

Vừa nghe tới cái tên kia, Trần Ánh Trừng liền phản ứng kịch liệt.

 

Lãnh Tương Thất chính là kẻ muốn lấy mạng sư phụ nàng, vào lúc đại thế sắp tới, lại từ miệng sư phụ nghe ra tên cha con họ Lãnh, sao có thể không khiến nàng hoảng sợ?

 

Xa Chí nhàn nhạt nói:

“Ngươi cuống cái gì? Chẳng phải chuyện lớn lao gì, chỉ liên quan tới việc hôn sự của Lãnh Thành Quang mà thôi.”

 

“Hôn sự?” Trần Ánh Trừng căng thẳng hồi lâu mới thả lỏng:

“Hắn tìm người đến cầu thân cho Lãnh Thành Quang?”

 

Xa Chí gật đầu:

“Ừ.”

 

“Ha ha ha, sư phụ ngươi cũng rảnh rỗi đến độ đi làm bà mối rồi sao? Nếu vậy thì chi bằng đến Thanh Bảo Tư xin việc còn hơn!”

 

“Đừng có hỗn xược!” Xa Chí trách khẽ, “Ngươi không hiếu kỳ, hắn nhắm trúng ai sao?”

 

“Ai vậy? Ai mà xui xẻo thế?”

Trần Ánh Trừng mở to mắt, tràn đầy hứng thú hỏi.

“Ngươi.”

“……”

Tiếng cười của Trần Ánh Trừng bỗng ngưng bặt, khóe mắt khẽ giật, thấp giọng hỏi: “Ai?”

 

“Ngươi.” Xa Chí lại lặp lại, thong thả nói: “Lãnh Tương Thất tìm đến ta, muốn ta làm mai cho ngươi cùng Lãnh Thành Quang.”

 

Trần Ánh Trừng sửng sốt: “Vì sao tìm ngươi? Chẳng lẽ hắn biết ngươi là sư phụ ta?”

 

“Hắn không biết.” Xa Chí cười nhạt, “Chỉ muốn nhờ ta thay hắn tới cầu thân với phụ thân ngươi. Nghe nói phụ thân ngươi từng có lời, đại ý là không muốn để ngươi cùng Lãnh Thành Quang sinh ra liên hệ.”

 

“Cha ta?” Trần Ánh Trừng càng nghe càng hồ đồ, “Ta với Lãnh Thành Quang thì có quan hệ gì?”

 

“Chuyện ấy ta cũng không rõ.” Xa Chí nhàn nhạt nói, “Ta vốn định tìm phụ thân ngươi hỏi cho rõ, nghĩ lại ngươi đã là đồ nhi của ta, chẳng bằng trực tiếp hỏi ý ngươi.”

 

“Hỏi cái gì? Có nguyện ý cùng Lãnh Thành Quang thành thân hay không?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Ta không nguyện.”

Trần Ánh Trừng dứt khoát đáp lời, ngữ khí kiên quyết, “Ta không thích Lãnh Thành Quang, hơn nữa ta đã có hôn ước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-27.html.]

 

“Cái gì?!”

Xa Chí bật dậy, sắc mặt biến đổi: “Ngươi có hôn ước? Là cùng ai? Khi nào? Vì sao ta chưa từng nghe nói?!”

 

“Suỵt ——” Trần Ánh Trừng vội giơ tay ra hiệu, “Sư phụ bớt giận, ta lén nói cho người biết.”

 

Xa Chí áp chế tức giận, ngồi xuống, ghé sát lại: “Ngươi mau nói.”

 

Trần Ánh Trừng thấp giọng: “Kỳ thực… Tiểu Tước là đồng dưỡng phu của ta.”

 

“…………”

 

Xa Chí trợn mắt, thần sắc kinh ngạc: “Trừng Trừng, ngươi dù muốn trêu ta, cũng nên bịa chuyện khiến người ta tin được chút. Ngươi cho rằng vi sư tuổi già, dễ bị gạt sao?”

 

“Thật sự.”

Trần Ánh Trừng ánh mắt chân thành tha thiết, “Nếu không tin, người cứ hỏi hắn.”

 

Xa Chí: “…… Là phụ thân ngươi nói?”

 

“Ta cũng là gần đây mới biết.” Trần Ánh Trừng thở dài, “Tuy không phải do cha mẹ ta đích thân thổ lộ, nhưng huynh trưởng tỷ muội trong nhà đều hay biết, hẳn không thể là giả.”

 

“Ngươi cùng Tiểu Tước? Hai đứa các ngươi… đồng dưỡng phu?”

 

Xa Chí thần sắc hỗn loạn, chân mày nhíu chặt như bánh quai chèo, hồi lâu cũng chưa thể tiêu hóa nổi lời này.

 

“Tiểu Tước là do nhà ta mua về.” Trần Ánh Trừng tiếp lời.

 

Xa Chí trầm ngâm: “Chuyện này thì từng nghe phụ thân ngươi nhắc tới, nhưng chưa từng nói là để ngươi kết làm đồng dưỡng phu.”

 

“Đó là bởi vì…”

Trần Ánh Trừng ngập ngừng, rốt cuộc vẫn không nhắc đến bí mật thể chất của Tiểu Tước.

 

Kỳ thực, lấy tu vi của Xa Chí, nếu có tâm điều tra, cũng chẳng khó phát hiện ra. Chỉ là, xưa nay hắn chưa từng hướng về phương diện ấy mà nghĩ —— suy cho cùng, trên đời làm gì có ai sinh ra đã có chân khí hộ thể, lại đồng thời mang thánh thể tu luyện và thể chất lô đỉnh?

 

Nếu Xa Chí biết được chân tướng, tất sẽ bất chấp mọi giá mà tra xét thân thế Tiểu Tước.

 

Giờ phút này nghe Trần Ánh Trừng giải thích, trong lòng hắn cũng sinh một tia nghi ngờ, song chung quy là thân truyền đồ nhi, Xa Chí cũng không tiện gặng hỏi nhiều, chỉ thầm nhớ lại tình cảnh hôm đó Lãnh Tương Thất tới cầu thân.

 

Khi ấy, hắn từng lạnh nhạt đáp rằng:

“Hai nhà vốn giao hảo, hai đứa trẻ cũng đồng niên, loại chuyện này cần gì phải nhọc lòng ta.”

Lãnh Tương Thất chỉ cười khổ, rằng:

“Chỉ có lòng ta thì ích chi? Chỉ sợ Trần huynh vô tình, chỉ khi thành chủ đích thân mở miệng, hắn mới chịu cho tiểu nhi của ta một cơ hội.”

 

Lãnh Thành Quang đã nhập Vĩnh Cùng thư viện, thành tích xuất sắc, tương lai tiến thân vào Thanh Bảo Ty cũng chẳng thành vấn đề, tiền đồ có thể gọi là quang minh rộng mở.

Dẫu cho nội trạch Lãnh gia phức tạp, thì sau này Lãnh Thành Quang cùng thê tử cũng có thể ly thân phụ mẫu mà sống, hắn cùng Trần Ánh Trừng chưa hẳn không có hy vọng.

 

Khi ấy Xa Chí còn chưa rõ nguyên do, nay nghe Trần Ánh Trừng nói đến quan hệ giữa nàng và Tiểu Tước, liền như bừng tỉnh mộng.

Lãnh Tương Thất chịu hạ mình tìm đến hắn, chính là vì Trần Nguyên Phúc đã sớm ngầm chỉ định Tiểu Tước làm con rể.

 

Chậc…

Trần Nguyên Phúc quả nhiên tinh mắt, sớm như vậy đã trông trúng đồ đệ của hắn.

 

Xa Chí tức thì cười rạng rỡ, nói:

“Chuyện tốt a, hai đứa đều là đồ đệ ta, tương lai kết thành phu thê, tình càng thêm gắn bó!”

 

Trần Ánh Trừng nâng mặt, không kìm được nhoẻn cười:

“Chờ ngày bọn ta thành thân, sư phụ làm chủ bàn tiệc nhé.”

 

“Đâu cần ngươi nhắc, lẽ nào ta lại vắng mặt!”

Xa Chí vỗ tay cười to.

 

“Sư phụ còn phải làm chủ hôn nhân sự.”

“Được được được!”

 

Xa Chí cười đến nỗi mắt híp tịt lại:

“Hỉ sự như vậy, cũng xem như giúp vi sư gỡ xuống một mối tâm sự. Đã thế, việc bên Lãnh gia, ta sẽ thay ngươi từ chối.”

 

“Đương nhiên phải từ chối.”

Trần Ánh Trừng hừ nhẹ, “Ta chẳng muốn cùng Lãnh Thành Quang vướng víu nửa phần quan hệ.”

 

Nàng lại hỏi:

“Nhưng mà, sư phụ có tâm sự gì? Chẳng lẽ cũng thích thúc giục chuyện thành thân?”

 

Xa Chí cười đáp:

“Ta nào có làm cái việc ép duyên ấy. Nam nữ kết tóc, vốn dĩ phải lấy ngươi tình ta nguyện làm gốc, dưa hái ép thì chẳng ngọt bao giờ.”

 

“Ngươi tình ta nguyện…”

Trần Ánh Trừng lặp lại bốn chữ, ánh mắt chợt ngưng đọng, ngẩng lên hỏi:

“Sư phụ, người nói, Tiểu Tước… hắn thực lòng muốn cùng ta thành thân sao?”

 

Xa Chí cười khẽ:

“Hắn sao lại không muốn? Nếu ngươi biết được…”

 

Biết được tiểu tử ấy từng làm ra bao nhiêu việc điên rồ vì ngươi, chỉ sợ ngươi chẳng còn lòng nghi ngờ.

 

Trần Ánh Trừng nghi hoặc:

“Biết cái gì?”

 

Xa Chí ho khan một tiếng, nói:

“Ngươi phải biết, hắn từ đầu đã được đưa vào Trần gia, là để bồi dưỡng làm đồng dưỡng phu cho ngươi.”

 

“…Đúng vậy.”

Trần Ánh Trừng cười nhợt nhạt, ánh sáng nơi đáy mắt thoáng qua một tia u tối.

 

Mọi người đều nghĩ như thế.

Thậm chí, có lẽ ngay cả Tiểu Tước cũng tin tưởng như vậy.

 

Họ sẽ thành thân, bởi vì Tiểu Tước được chọn làm hôn phu của nàng.

Hắn từ nơi đá sâu tối tăm kia trốn thoát ra, được dạy bảo duy nhất một điều — chính là ở bên nàng, bảo hộ nàng, nghe theo nàng, một đời một kiếp không rời.

 

Nhưng… đó thực sự là điều hắn mong muốn trong lòng sao?

 

Mối nhân duyên đã định trước, không hề để cho hắn quyền được chọn lựa.

Đây là thời cổ, chuyện ép duyên xem chừng rất đỗi thường tình.

Nhưng nàng vẫn mang trong mình ký ức của đời hiện đại, từng được hun đúc bởi tư tưởng tự do.

 

Một trận bất an dâng lên trong lòng Trần Ánh Trừng, nàng không cách nào trốn tránh, chỉ cảm thấy tựa hồ bản thân đang tự lao đầu vào ngõ cụt.

Nàng phải hỏi rõ Tiểu Tước, xem hắn có thực lòng nguyện ý kết duyên cùng nàng hay không.

 

Sau khi từ chỗ Trần Ánh Trừng nghe được đáp án, ngày hôm sau, Xa Chí liền tự mình đến từ chối Lãnh Tương Thất.

 

Hắn vốn chuẩn bị đủ lời thoái thác, nhưng chưa kịp mở miệng, Lãnh Tương Thất đã gật đầu cảm tạ, tuyệt không truy vấn nửa câu.

 

Xa Chí trong lòng lấy làm kỳ quái.

Ngày ấy Lãnh Tương Thất còn quỳ gối khẩn cầu, sao giờ lại bình thản đến vậy?

 

Hắn nhịn không được, mở miệng an ủi:

“Thành Quang là đứa nhỏ tốt, tương lai đường quan vận thênh thang, không lo không gặp được người hữu duyên.”

 

Lãnh Tương Thất chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng

 

“Ta đã vì hắn chọn sẵn một vị cô nương rồi.”

 

“Chuyện khi nào?”

Xa Chí chau mày, có cảm giác bị trêu đùa,

“Đã có người, cớ sao còn nhờ ta đến cầu thân Trần gia?”

 

“Vừa mới.”

Lãnh Tương Thất hành lễ, khiêm cung nói:

“Vãn bối không dám mạo phạm thành chủ.”

 

“Vừa mới?!”

Xa Chí lẩm bẩm, càng thêm khó hiểu trước vị vãn bối xưa nay trầm ổn này:

“Ngươi sao lại gấp rút lo cho hôn sự của hắn như vậy?”

 

“Phải.”

Lãnh Tương Thất bình thản:

“Sinh tử có mệnh. Ta chỉ muốn trước khi nhắm mắt, tận mắt thấy hắn thành gia lập thất.”

 

“Ngươi nói gì vậy? Ngươi đã kết đan từ lâu, thọ nguyên mấy trăm năm, tương lai tất có con cháu đầy đàn.”

 

Lãnh Tương Thất khẽ cười, đáp lễ:

“Mượn thành chủ lời tốt lành.”

 

Hắn cười khách khí mà xa cách, ngăn Xa Chí hỏi thêm.

 

Nhìn dáng vẻ Lãnh Tương Thất quái dị như thế, Xa Chí trong lòng lại càng may mắn —

May mà người bên Trần Ánh Trừng là Tiểu Tước.

 

Nếu hắn là Trần Nguyên Phúc, cũng tuyệt chẳng nỡ gả ái nữ vào một nhà như vậy.

 

Gặp qua Lãnh Tương Thất rồi, Xa Chí cả người khoan khoái nhẹ nhàng.

Một lần giải quyết hai chuyện vừa khỏi phải làm mối cho Lãnh gia, vừa khỏi phải lo đồ đệ mình chung thân đại sự.

 

Chỉ là, hắn dự định trước tiên chỉ báo cho Tiểu Tước một chuyện của Lãnh gia.

Về phần hôn sự của hai đứa, nếu Tiểu Tước chưa biết, thì Xa Chí cũng tạm thời chưa vội nói ra.

 

Dù sao, Tiểu Tước đã hứa với hắn sẽ kết đan, rồi nhập học Xích Nhật học viện tu hành.

Chờ hắn Kim Đan thành tựu, mọi việc lại bàn tiếp cũng chưa muộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận