Hai ngày sau, tại Thanh Tuyền Sơn.
Khi chúng tôi gần chạm tới đỉnh núi, lại bị phục kích.
Tiếng s.ú.n.g nổ dồn dập như mưa, người phía dưới không lên được, người phía trên cũng không xuống được.
Chiến sự căng thẳng, tôi và Phương Tự Bạch nấp sau hai tảng đá lớn đối diện nhau.
Tôi cau mày: “Anh ở lại đây thu hút hỏa lực, tôi leo lên vách đá cứu người.”
Từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy căn nhà sắt vuông vức ngay sát vách đá trên đỉnh núi.
Tô Tô đang ở trong đó.
Phương Tự Bạch lắc đầu: “Cô thu hút hỏa lực, tôi lên trước.”
Không để tôi phản bác, hắn đã bám vách đá leo lên, chỉ bỏ lại một câu:
“Hiện giờ Tô Tô còn chưa nhận cô, cô lên đó chưa chắc đã cứu được nó.”
Tôi chỉ kịp do dự một chút thì tiếng s.ú.n.g lại vang lên trên đầu.
Tôi cắn răng, dẫn người xông lên mở đường.
Phương Tự Bạch yểm trợ từ phía sau, không ngừng áp sát lên đỉnh núi.
Tôi tận mắt nhìn thấy hắn lao tới căn nhà sắt, đóng sầm cửa lại.
Mục đích đã đạt được, tôi dốc sức tiêu diệt địch thủ, nhưng tâm trí đã hoàn toàn hướng về hình ảnh trực tiếp từ hệ thống.
Trong phòng, Phương Tự Bạch đứng trên một tấm ván gỗ vuông.
Cách hắn bốn, năm mét là một tấm ván khác, bên dưới là vực sâu hun hút.
Trên đó, Tô Tô nằm thoi thóp.
Hai tấm ván chỉ được nối bằng một thanh gỗ mỏng, như một chiếc bập bênh.
Chỉ cần Phương Tự Bạch nhích lên hay lùi lại, cán cân sẽ nghiêng, và Tô Tô sẽ rơi xuống vực.
Nếu hắn không nhúc nhích, hắn chỉ có thể đứng đó nhìn con bé chết.
Bởi vì trong lòng bàn tay trái của Tô Tô là một quả b.o.m mini.
Thời gian đếm ngược: Ba phút.
Đây chính là ván cờ sinh tử tôi đã bày ra cho Phương Tự Bạch.
…
Thông minh như hắn, ngay khoảnh khắc bước vào phòng đã nhận ra tất cả.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, khẽ gọi: “Tô Tô…”
Tô Tô – phiên bản robot – đáp lại đúng như chương trình đã cài sẵn. Con bé ngẩng đầu, gương mặt xanh xao đầy thương tích.
Một đứa trẻ năm tuổi, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt tròn ngấn nước, khi ngẩng lên, nước mắt lăn dài.
Ai nhìn thấy cũng không thể không đau lòng.
“Tô Tô, đừng sợ…”
Giọng Phương Tự Bạch run rẩy. Dù là một tên trùm phản diện sắc bén, hắn vẫn không kìm được sự lo lắng.
Hắn nhanh chóng phát hiện một sợi dây thừng rủ xuống ngay trên đầu Tô Tô.
Thời gian đếm ngược chỉ còn hai phút.
Dù gấp gáp, hắn vẫn dịu dàng dỗ dành:
“Tô Tô, đứng dậy, cố gắng nắm lấy sợi dây thừng đó, được không?”
Nhưng sợi dây này cũng là một cái bẫy.
Tô Tô nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sợi dây.
Nó hít mũi, nức nở nói câu thoại đã được lập trình sẵn:
“Cha, con chỉ có một tay thôi…”
Một tay đã bị cột chặt với quả bom, không còn tay nào để nắm dây thừng.
Mà cánh tay còn lại lại vì Phương Tự Bạch mà không thể cử động được.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng viên đạn vô tình năm xưa cũng găm thẳng vào tim Phương Tự Bạch.
Tô Tô vẫn cười ngây thơ như lần đầu gặp hắn, khi hỏi “Đây là s.ú.n.g đồ chơi sao?”
Con bé giơ quả b.o.m lên, tò mò hỏi:
“Cha, đây là b.o.m hả?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Thời gian đếm ngược: Một phút.
Tình yêu sâu đậm nhất là lúc nào?
Chính là khi đối phương c.h.ế.t đi, bạn mới nhận ra tình yêu đó mãi không thể có được, cũng không thể tiếp tục nữa.
Tôi cong môi, lặng lẽ chờ thời gian chấm hết, dùng chính cái c.h.ế.t để hoàn thành vai diễn Tô Tô.
Tôi nhìn thấy môi Phương Tự Bạch run rẩy, vẻ mặt hắn luôn bình tĩnh giờ trở nên bối rối chưa từng thấy.
Tôi dễ dàng giải quyết xong lũ địch thủ, sau đó đi thẳng đến khu vực chờ kết quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-tieu-bao-bao-cong-luoc-nguoi-cha-phan-dien/chuong-9.html.]
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, Phương Tự Bạch bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh mà kiên quyết:
“Tô Tô, đưa tay đây.”
Tôi sững lại, hoàn toàn không hiểu hắn định làm gì.
Khoảng cách giữa hai người là bốn mét! Đưa tay thì có ích gì chứ?
Phương Tự Bạch không trả lời tôi bằng lời, mà bằng hành động.
Hắn lao về phía Tô Tô như một cơn gió, tốc độ nhanh đến mức gần như xé toạc không khí.
Ngay khi tấm ván gỗ nghiêng đi, hắn bật người nhảy lên.
Nếu không kịp cứu người, thì hắn cũng sẽ cùng ngã xuống!
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình, trong đầu chỉ vang lên một ý nghĩ duy nhất.
Và rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu tôi:
【Ký chủ, giá trị công lược của nhân vật Tô Tô đã đạt 100!】
Nhưng tôi còn nghe thấy một âm thanh khác — chói tai, rợn người.
Dường như có thứ gì đó… phát nổ.
…
Lúc mới gia nhập bộ phận xuyên nhanh, tôi từng theo sư phụ đi khắp các thế giới làm nhiệm vụ. Sư phụ nói, trong vũ trụ có một Tà Thần — kẻ không ai có thể đánh bại.
Hắn biến hóa khôn lường, giỏi thao túng cảm xúc, chuyên ăn trái tim người.
“Nhưng con không cần sợ. Hắn chỉ nhắm vào những trái tim đủ mạnh mẽ. Mà đó cũng chỉ là tin đồn thôi, chưa ai xác nhận hắn thật sự tồn tại.”
Khi ấy, sư phụ đã trấn an tôi bằng giọng nói dịu dàng:
“Lòng người là thứ yếu ớt nhất. Cái gọi là trái tim mạnh mẽ mà chúng ta tôi luyện được khi làm nhiệm vụ, chắc gì đã lọt vào mắt xanh của hắn.”
Tôi bắt đầu tin rằng một ngày nào đó, mình cũng sẽ trở nên cường đại.
Vì thế, tôi hỏi sư phụ: “Làm sao để biết trái tim mình có kẽ hở hay không?”
Sư phụ trầm ngâm rồi đáp:
“Ban đầu chỉ là một cơn gió nhẹ, con nghe thấy tiếng xào xạc, nhưng âm thanh ấy quá nhỏ, con không để tâm.”
“Một thời gian sau, trong tiếng gió có lẫn tiếng mưa, gió mưa là chuyện thường tình, con vẫn chẳng để ý.”
“Cho đến một ngày, con nghe thấy tiếng sấm vang dội, mở cửa ra lại thấy trời không có sấm, chỉ có tiếng mưa rơi trên lá chuối…”
“Tô Di, đó là lúc trái tim con đã bắt đầu nứt vỡ.”
Vì có kẽ hở trong tim, nên những âm thanh từng bị bỏ qua bỗng trở nên chói tai đến lạ.
…
Khi tôi hoàn hồn, người đã lao vào gian phòng ấy rồi.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Phương Tự Bạch đang ôm Tô Tô rơi xuống.
Nhưng tay hắn đã kịp túm lấy sợi dây thừng buộc trên mái nhà.
Khoảnh khắc đôi chân hắn lơ lửng giữa không trung, tôi gần như nín thở.
Và ngay lúc tôi vừa nhìn lại — sợi dây thừng bị kéo căng rồi đứt đoạn.
Tôi vội vàng lao đến túm lấy đầu dây, rồi bất giác nghi hoặc...
Tiếng động chói tai vừa rồi — chỉ là tiếng dây đứt thôi sao?
Tôi bỗng nhớ tới những lời sư phụ từng nói. Sau ngần ấy năm, mãi đến bây giờ tôi mới hiểu:
Sự xảo quyệt của Tà Thần nằm ở chỗ —
Gió có thể báo hiệu cơn mưa, nhưng không phải cơn gió nào cũng mang theo mưa.
Cũng như lòng người luôn đổi thay, chẳng ai biết được đâu là sơ hở, đâu là sự ưu ái mà hắn nhắm đến.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Thứ đầu tiên tôi thấy là quả b.o.m nằm gọn trong lòng bàn tay của Tô Tô.
Màn hình đồng hồ đếm ngược hiển thị: 00:00.
Tiếp đó, tôi nhìn vào mắt Phương Tự Bạch.
Đôi mắt đen sâu thẳm ấy, vốn tĩnh lặng như vực sâu, dường như có thể nuốt chửng tất cả.
Nhưng lần này, tôi lại thấy nơi đó ẩn chứa một tia ý cười mơ hồ.
Chỉ trong tích tắc, tôi thấy rùng mình.
Rốt cuộc… ai mới là thợ săn, ai mới là con mồi?
<Hoàn chính văn>
Phiên ngoại:
Tại trung tâm y tế của bộ phận xuyên nhanh, một khoang thuyền an dưỡng bất ngờ phát ra tín hiệu cảnh báo:
“Tổ Koukou, nhân viên số 002 – Tô Di – đã bị ô nhiễm tinh thần, cần được chuyển đến thế giới đặc biệt để điều trị.”
“Đề xuất thế giới tiếp nhận: Vương quốc của Nhà Vua.”
<Hoàn>