Hệ thống phấn khởi, nó thấy bản thân có hi vọng rồi.
Dù tôi nằm viện suốt một tuần, Phương Tự Bạch không hề đến lấy một lần, nhưng hệ thống vẫn rất tự tin, đều đặn báo cáo cho tôi:
【Sự kiện ở cô nhi viện đã gây ra một cơn địa chấn lớn trong xã hội. Gần đây, Phương Tự Bạch đang phải đối phó với cảnh sát và đám người muốn nhân cơ hội này lật đổ hắn. Hắn đang bận tối tăm mặt mày. 】
Phương Tự Bạch đã g.i.ế.c không ít người ở cô nhi viện, dù trong thế giới hỗn loạn này, việc thoát thân nguyên vẹn cũng không phải dễ dàng.
May mà cô nhi viện kia chẳng vô tội gì cho cam.
Một đường dây buôn người và thuần hóa trẻ em đã bị phanh phui, còn dính dáng đến cả thế lực bên ngoài.
Hệ thống chắc nịch: 【Đợi phản diện giải quyết xong chuyện này, chắc chắn hắn sẽ đến đón cô!】
Nhưng thực tế, Phương Tự Bạch còn đến trước khi mọi chuyện kết thúc.
Hôm đó, tôi đang ngồi chơi xếp hình với đám thuộc hạ hắn cử tới chăm sóc mình.
Vừa lúc hệ thống thông báo Phương Tự Bạch đã xuất hiện ở hành lang, tên thuộc hạ kia quay sang hỏi tôi:
“Tại sao cháu lại bảo Phương lão gia là cha cháu?”
“Vì cha là siêu anh hùng mà!”
Tôi đối diện với ánh mắt ngơ ngác của hắn, nói một cách đầy tự hào:
“Trước khi đi, dì bảo cha cháu là một siêu anh hùng, một ngày nào đó sẽ cưỡi mây bảy màu đến đón cháu.”
“Hôm đó bọn họ muốn nhốt cháu vào cái hộp, cháu đang chạy ra ngoài cầu cứu thì đụng phải cha.”
“Dù cha không cưỡi đám mây bảy màu, nhưng cha là người cứu cháu, vậy cha chẳng phải là cha cháu sao?”
Mấy lời ngây ngô ấy khiến tên thuộc hạ á khẩu.
Giữa lúc không khí còn đang yên ắng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa.
“Ý ngươi là, hôm đó ngươi đụng phải ai, thì người đó là cha ngươi sao?”
Phương Tự Bạch nhếch môi cười khẩy, thản nhiên bước vào, cúi mắt nhìn tôi.
Những câu chuyện cổ tích có trở thành hiện thực hay không, vốn phụ thuộc vào việc người nghe có vạch trần hay không.
Tôi khẽ nín thở.
Phương Tự Bạch “chậc” một tiếng:
“Vậy chẳng phải ta xui xẻo quá rồi sao.”
Tôi khựng lại.
Ngay giây tiếp theo, tôi lập tức nhập vai, nhào về phía hắn, kích động kêu:
“Cha!”
Tôi giả bộ vì mất một cánh tay nên không giữ thăng bằng, vừa kịp lúc ngã khỏi giường, Phương Tự Bạch đã nhanh tay đỡ lấy tôi.
Hắn nâng cằm tôi, ánh mắt sắc bén lướt qua từng đường nét trên mặt tôi.
Tôi vờ như sợ hãi rụt cổ lại, nhưng lập tức bị hắn giữ đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-tieu-bao-bao-cong-luoc-nguoi-cha-phan-dien/chuong-3.html.]
Phương Tự Bạch nở nụ cười tà ác:
“Đã nhận ta là cha, thì chỉ có thể là người của ta, hiểu chưa?”
Phải đến giờ phút này, tôi mới xem như chính thức bước qua ngưỡng cửa nhiệm vụ công lược Phương Tự Bạch.
Tôi ngây ngô gật đầu, đồng thời trong đầu tính toán bước tiếp theo.
Khác hẳn những đối tượng trước, Phương Tự Bạch đúng là phản diện chính hiệu, mà lại điên cuồng hơn hẳn.
Hắn vặn vẹo, hành sự không theo logic, thần kinh khó đoán.
Ví dụ như bây giờ, hắn vẫn còn nghi ngờ thân phận tôi, nhưng lại đích thân tới bệnh viện đón về nhà.
Tâm lý phô trương chỉ là bề ngoài. Tôi chắc chắn hắn còn có toan tính khác.
Trong đầu tôi lướt qua vô số phương án công lược.
Đang mải suy nghĩ, bỗng tôi thấy thân mình nhẹ bẫng.
Xe đã đến trang viên Phương Tự Bạch và hắn đang bế tôi xuống bằng một tay.
Ngồi trên tay hắn, tôi vừa ngoái đầu nhìn, suýt chút nữa thì muốn tự móc mù mắt mình.
Trang viên rộng như một sân bóng đá, tràn đầy người.
Quản gia, người hầu, vệ sĩ... Tất cả đều mặc đồng phục, xếp hàng ngay ngắn như một đội quân.
Thấy hắn xuất hiện, họ đồng loạt cúi người, đồng thanh:
“Cung nghênh đại tiểu thư.”
... Cứu mạng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Trang viên này chắc chắn là do ai đó dùng ngón chân xây nên, hoang đường đến mức ngay cả truyện Mary Sue chính hiệu cũng không dám mơ.
Tôi nghẹt thở.
Phương Tự Bạch chẳng nhận ra gì, còn xoa đầu tôi, giọng điệu bá đạo đến không thể phủ nhận:
“Sau này con là đại tiểu thư của Phương gia, bọn họ đều phải nghe lời con, nhớ chưa?”
Tôi cố kiềm chế linh hồn đang run rẩy, vẫn không nhịn được mà thốt lên: “Wow~”
Sợ Phương Tự Bạch nhận ra gì đó, tôi nhanh chóng đổi sang bộ dạng ngây thơ:
“Cha giỏi quá! Giống như quốc vương trên TV, vừa đẹp trai vừa uy vũ...”
Tôi lặp đi lặp lại vốn từ vựng ít ỏi của một đứa trẻ năm tuổi.
Phương Tự Bạch nhíu mày, quát khẽ:
“Có chí khí chút đi, đừng bày ra bộ dạng quê mùa như thế.”
Tôi: “...”
Hệ thống đột nhiên thông báo: 【Điểm công lược +5.】
Tôi ngạc nhiên nhìn Phương Tự Bạch, thấy khóe môi hắn khẽ cong lên, giống như đang rất vui.