Xuyên Thành Tiểu Bảo Bảo, Công Lược Người Cha Phản Diện

Chương 1

Phản diện Phương Tự Bạch từ nhỏ đã chịu đủ loại ngược đãi, trải qua ngàn khổ vạn đắng, cuối cùng cũng trở thành kẻ méo mó, lệch lạc.

Một phản diện hắc hóa hoa lệ xuất hiện, mài đao soàn soạt, mở đường báo thù.

Mà nơi đầu tiên trong danh sách báo thù của hắn chính là cô nhi viện từng nuôi hắn như chó như lợn.

Thật vinh hạnh làm sao, tôi vừa xuyên tới nơi này, đúng lúc nó sắp bị phản diện báo thù.

Giờ phút này, tôi và Phương Tự Bạch đang “mắt to trừng mắt nhỏ”.

Giọng hệ thống vang lên bên tai: 【 Ký chủ, nhiệm vụ của cô là công lược phản diện, giành lấy tình yêu của hắn. 】

“Tôi nói này, ngươi có muốn nghe lại xem vừa phun cái gì không?”

Tôi nhìn đôi tay ngắn ngủn, hoảng loạn: 【Rõ ràng tôi là một đứa bé 5 tuổi! 】

Kêu một đứa bé 5 tuổi đi công lược, đúng là vô đạo đức quá mà!

Hệ thống cứng họng, đành nói: 【 Lệch nhau 20 tuổi, chơi hệ dưỡng thành… cũng hợp lý mà? 】

Hợp lý cái rắm ấy!

Tôi còn chưa kịp mắng ầm lên, Phương Tự Bạch đã cúi xuống, ánh mắt đầy sát khí.

“Oắt con từ đâu ra đây?”

Hắn nói bằng giọng lạnh nhạt, tiện tay túm lấy cổ áo sau gáy tôi, xách lên như xách gà.

Chớp mắt đã thấy chân lơ lửng trên không, tôi bắt đầu thấy khó thở.

【 Ký chủ, bình tĩnh! Đối tượng nhiệm vụ hiện đang không vui… 】

Phương Tự Bạch vừa xử lý tên viện trưởng lòng dạ đen tối và lũ giáo viên biến thái từng hành hạ hắn khi nhỏ, trên người vẫn còn vương đầy lệ khí.

【Ngươi thấy tôi có giống đang vui không? 】

Tôi nghiến răng, trừng mắt lại hắn, đồng thời chỉnh hệ thống cho im miệng.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Phương Tự Bạch khẽ nhíu mày, giọng điệu ghét bỏ: “Giả vờ đáng yêu làm gì?”

Tôi: “…”

Như có đám mây đen đè nặng trên đầu, tôi mặt đầy vạch đen.

Phương Tự Bạch thì hoàn toàn không để tâm, cổ tay xoay nhẹ như đang chuẩn bị ném rác.

Cảm nhận được động tác của hắn, tôi lập tức vươn tay ôm chặt lấy cánh tay hắn.

“Cha!”

Ngay sau đó, tôi nhanh nhẹn bổ nhào vào lòng hắn.

Cơ n.g.ự.c rắn chắc đập vào mặt khiến nước mắt tôi tuôn rơi lã chã, lập tức phát ra tiếng khóc nức nở.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Cha, con đợi cha lâu lắm rồi, hu hu…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-tieu-bao-bao-cong-luoc-nguoi-cha-phan-dien/chuong-1.html.]

Phương Tự Bạch bị đụng đến loạng choạng, bàn tay đang chuẩn bị ném tôi đi khựng lại.

Hắn cúi đầu, trầm mặc hồi lâu rồi cứng giọng hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

“Cha nha.”

Tôi ngẩng đầu, tiếng thút thít đáng thương:

“Dì bảo con ở đây đợi cha, con đợi từ năm hai tuổi đến tận năm tuổi, sao bây giờ cha mới tới?”

“Viện trưởng nói cha không cần con nữa, nhưng con không tin, nên bị bọn họ nhốt trong hộp. Con biết cha sẽ đến mà…”

Ánh mắt Phương Tự Bạch đột nhiên trở nên âm u: “Trong hộp?”

“Là cái hộp nhỏ cho chó, không ánh sáng, không cửa sổ, chỉ có một cái lỗ nhỏ thôi. Viện trưởng hay nhốt con ở đó, không cho con ăn cơm, mấy bạn khác còn gọi con là chó…”

Chỉ trong nháy mắt, sát khí trên người Phương Tự Bạch càng trở nên nồng đậm.

Hắn nhanh chóng thu liễm cảm xúc, lạnh giọng hỏi: “Bọn chúng còn làm gì ngươi nữa?”

“Dì đánh con, thầy cô thì dùng kim châm con, không ai chơi với con hết…”

Phương Tự Bạch cứng người, đưa tay vén tay áo tôi, để lộ cánh tay trắng nõn.

Trên cánh tay chi chít vết roi, lỗ kim đỏ ửng – đều là hiệu ứng tôi dùng điểm tích lũy đổi về.

Phương Tự Bạch thoáng thất thần.

Hệ thống kinh hoảng hét lên: 【 Ký chủ, cô đang làm gì vậy? 】

【 Công lược phản diện, giành lấy tình yêu của hắn thôi mà. 】

Tôi rụt cổ, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, lí nhí: “Cha ơi, đau quá…”

Ngay sau đó, tôi tranh thủ giấu khóe môi khẽ cong lên, âm thầm trả lời hệ thống:

【Tình yêu của cha cũng là yêu, hợp lý. 】

Hệ thống: 【 … 】

【 Ký chủ, vô ích thôi. 】

Hệ thống nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dội cho tôi một gáo nước lạnh:

【 Tên phản diện này m.á.u lạnh vô tình, lại đa nghi. Ai muốn đến gần hắn đều phải vượt qua tầng tầng thử thách, chỉ dựa vào giả vờ đáng thương sẽ không đủ để ở lại bên cạnh hắn đâu. 】

Từng có vài người xuyên vào thế giới này, cuối cùng đều c.h.ế.t trên đường tiếp cận Phương Tự Bạch, đến lúc chết, điểm công lược vẫn là con số 0.

Tôi còn chưa kịp đáp lời, từ xa đã vang lên giọng trầm thấp.

“Lão gia, những kẻ khác đã xử lý xong, đây là con cá lọt lưới cuối cùng.”

Thuộc hạ của Phương Tự Bạch áp giải một thanh niên béo tới, ném phịch xuống đất.

Thanh niên béo tứ chi co giật, vẫn cố gắng dập đầu đến mức m.á.u me lẫn lộn.

“Phương Tự Bạch, Phương lão gia, tôi sai rồi, hồi nhỏ tôi không nên đánh mắng ngài, xin ngài tha cho tôi...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận