Vụn vỡ

4

Thật ra việc đi sớm không phản ánh quá rõ nét lên con người của bất cứ ai. Nó chỉ đơn giản là cách sống họ chọn.

Ở trong rạp, Hiếu và An chìm trong nỗi quẩn quanh của sợi tơ hồng đang xiết chặt hai linh hồn lại với nhau. Họ giống như hai con người từ hai thế giới khác với đối phương bước tới cuộc sống của nhau, cầm lên chiếc bút mà tô màu cho cuộc đời của cả hai, họ giống như Toru và Naoko trong Norwegian Wood đang được chiếu trên màn hình lớn, bởi họ đều là hai kẻ tổn thương ở quá khứ đến bên nép mình vào nhau. Chỉ khác họ có lẽ may mắn hơn Toru và Naoko rất nhiều.

Hoặc có thể là cuộc đời này vẫn đủ nhân từ để không viết nên một cuộc đời bi kịch giống trong Norwegian Wood.

Dòng cảm xúc của ánh phim cứ hồi dâng trong mỗi người đang thưởng thức từng lời thoại của từng nhân vật như thể chạm vào tim của mỗi người ngồi đó. Chẳng ai lên tiếng cả chắc hẳn không ai muốn phá hỏng một tác phẩm của điện ảnh tuyệt đẹp như vậy cả hay có chăng là do nó quá chạm vô trái tim của những người ở đó, khiến họ không thể nấc lên một thứ âm vang gì.

Dĩ nhiên, hai bạn nhà ta cũng là một người cảm nhận mọi tiết tấu của tác phẩm như những người độc giả khác. Chẳng ai không rơi lệ trước câu nói: "I once had a girl, or should I say, she once had me" của bộ phim cả và em An cũng thế.

Những giọt muối nóng hổi cứ vươn trên đôi gò má đỏ hồng của cậu như minh chứng cho thứ cảm xúc đầy dào dạt ấy. Một tác phẩm hay nó không chỉ đơn giản là để lại trong người coi một loại cảm xúc khó nói, mà còn là gợi lên cái tâm của những mảnh đời khó khăn đang hiện diện không lời trong xã hội hiện nay đôi khi còn là một lời nhắc nhở về quá khứ của một kẻ nào đó mà ta chưa thể gặp.

Hiếu anh không khóc, xuyên suốt cả phim anh chỉ nhăn mặt hay đơn giản là im lặng cảm nhận nó đến khi đoạn kết hiện lên tiếng nhạc du dương đang xoa dịu lòng người xem đã vang lên anh vẫn điềm nhiên. Có đôi lúc không hẳn khóc mới thể hiện rằng sự đau đớn thấu cảm đang hiện diện trong lòng người.

Tuy vậy An không như anh được, cậu là một người đa sầu đa cảm. Cậu đã khóc từ khi bộ phim đến cao trào và tận khi đã bước ra khỏi rạp tiếng nức nở vẫn vang lên.

Trong khi tiếng sụt sịt còn đang dai dẳng bên khoảng không , chiếc khăn giấy được đưa đến tay của An. Là Hiếu, anh đưa đến cho cậu chiếc khăn mà anh lấy được ở quầy thu ngân vì thấy cậu cứ khóc mãi thôi.

Hiếu đến giờ anh vẫn luôn là kiểu không thể hiện quá nhiều cảm xúc lên bất cứ thứ gì nhưng lại là kẻ để ý tiểu tiết nhất.

Con đường cứ đứng im giữa dòng người tất nật với cuộc sống đang vội vã rời đi. Hiếu và An bước trên cung đường một cách bình yên giữa hai trái tim, nhìn họ bây giờ cứ như một cặp trai gái đã yêu nhau từ rất lâu. Những làn gió mát cứ đung đưa trong không khí làm cuốn đi nỗi buồn vẫn ban nãy.

An cậu còn đang vẩn vơ trong đống suy nghĩ của bản thân. Cậu nhìn qua Hiếu, trông anh lúc này cứ như một tài tử thư sinh vậy, khuôn mặt ấy với An để lại một sự ấn tượng chẳng hề nhỏ từ những ngày đầu tiên gặp gỡ cho tận đến hiện tại nó đã trở thành một bản hòa ca đầy thân thuộc với An tới mức khi hỏi về mọi thứ của nó em có thể tự tin mà trả lời. Hai người bước tới quầy nước ở ven đường.

-Ông chủ! Cho tôi một cốc trà chanh nha.-

-Cho tôi một cốc trà quất.-

Ông chủ tay nhanh gọn làm nước cho cả hai. Cái khung cảnh lúc này cứ như một bức tranh được vẽ bởi người hoạ sĩ lang thang không bút danh vậy.

- Trông hai người đẹp đôi quá.-

Giọng chủ quán đầy hóm hỉnh hài hước, ai ngoài cuộc có lẽ đều cũng nhìn ra cái tình ý giữa cả hai người. An và Hiếu không chối bỏ cũng không thừa nhận.

- Đây, hai ly trà cho cả hai đây.-

-Dạ con cảm ơn ông ạ.-

Giọng An mềm mại vang lên đầy lễ phép, nhận lấy cốc nước bằng cả hai tay.

Trên con đường xanh rì màu cỏ đêm. Hai người họ cứ bước mãi đến khoảng đường chẳng thể xa lạ hơn.

Trước mắt Hiếu An hiện tại là cửa hàng bánh của An. Cậu bước vào mở cách cửa ra - nhẹ nhàng mời Hiếu vào.

- Anh ngồi đi.-

Cả không gian của quán đều là những chiếc bánh thơm ngon được bày trí một cách cẩn thận. Khiến người ta chỉ nhìn qua thôi cũng đủ hiểu sự tâm huyết của người chủ đặt vào cả cửa tiệm này.

Những túi bột túi đường được đặt ngay ngắn lên gian bếp - An cậu đang ngồi cắm nhẹ những bông hoa hồi chiều nay được cậu tỉ mỉ chọn lựa ở chợ giờ đây được cắm vô chiếc bình sứ trắng.

Hiếu ngồi đối diện em An, mắt cứ dõi theo từng hành động của cậu.

- Hôm nay anh Hiếu coi phim có thấy phim hay không?.-

- Hửm? Phim hôm nay..-

Hiếu hơi ngắt ở câu nói, có lẽ là đang suy cảm về quá khứ khi những thước phim còn đang được chiếu.

- Anh cảm giác.. mình giống Toru.. chỉ là hiện tại anh chưa kiếm được một Naoko cho đời mình mà thôi.-

Giọng anh cứ trầm ấm vậy, nghe như thể anh chẳng buồn hay tủi gì cả mà chỉ là thứ cảm xúc hoài niệm và ước ao của một người bình thường.

An ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng làm Hiếu có chút lặng đi. Những dòng nước cứ như đang được giữ trong thứ nhãn cầu của cậu vậy.

Cậu lau nhẹ nước ở khoé mắt.

- Thật ra, em có cảm giác đồng cảm với bộ phim ấy, đã rất rất lâu rồi em chưa thấy một cuộc đời khổ đến thế.-

- Từ nhỏ em đã phải xa bố mẹ vì kinh tế gia đình khó khăn, em không trách bố mẹ đâu cuối cùng họ vẫn là vì cơm áo gạo tiền mà.-

- Lúc ấy em đã ở với ông bà..rất lâu rất lâu em cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa, em chỉ biết cả tuổi thơ của em.. là bên ông bà.-

Giọng cậu cứ nghẹn trong tiếng nấc. Đôi mắt ban sáng còn đang tỏa ra thứ ánh sáng làm người khác thấy hạnh phúc lây. Giờ đây lại đỏ lên một màu của đớn đau.

- Lúc đó không có gì cả, ông bà rất quý em nhưng hình như.. cuộc đời chẳng dễ dàng như vậy.-

Cậu ngước mắt nhìn Hiếu, cả hai nhìn nhau hai đối mắt chạm vào đối phương còn như đang chạm vào cả trái tim của nhau.

- Mẹ em đi ngoại tình với người khác..-

Lời này phát ra sự im lặng trong hai người cứ trào dâng không dứt. Hiếu anh không biết nói gì cả hay có lẽ là anh nghĩ rằng mình không nên nói.

Có những lúc chúng ta chỉ nên lắng nghe thay vì góp lời vào câu chuyện đang chảy máu.

- Bà ấy im lặng lâu lắm khi bị phát hiện, bà ấy còn mang cả số nợ đắt lắm.-

- Nhưng anh biết gì không, ba em ông ấy chịu tha thứ cho mẹ em. Em không biết là ba em yêu mẹ em nhiều thế nào nhưng thực lòng em rất ngưỡng mộ bố lúc ấy.-

- Ba em và mẹ đã xa quê để đi làm thật xa. Em lại phải ở với ông bà chỉ là lần này đau đớn hơn. Nhà bác em hay về thăm ông bà.-

-Nếu được quay ngược thời gian về lúc bé, em sẽ hét lên cả ngàn lần với bản thân mình rằng đừng thân thiết với anh họ.-

- Em bị xâm hại ngay vào năm lớp ba,khi đó em chỉ đơn giản là một đứa trẻ..-

Có lẽ là chẳng thể chịu nổi lời kế tiếp của người con gái trước mặt. Hiếu lao đến ôm chầm lấy cậu.

Giọng An nấc lên liên tục trong vòng tay Hiếu.

- Em.. thực sự rất bẩn..-

-Không..An sạch sạch lắm người bẩn không phải em..-

-Hức..em bị bạo lực.. học đường..ức..họ biết.. hức..-

-Em bị xâm hại...họ nói em bẩn lắm..ức..-

Cuộc đời này thật tệ cho những đứa trẻ giống An, rõ ràng em chẳng sai nhưng không ai trách thủ phạm cả họ trách em. Thật tồi tệ khi có biết bao nạn nhân bị thứ gọi là xã hội vùi dập lên nỗi đau lẽ ra họ phải là người được an ủi..

-Họ đánh em..suốt những thời gian em đi học..-

-Hức Hiếu ơi..-

- Ơi, anh đây..em bé ngoan nào..Đừng khóc nữa nhé!..-

Hiếu cứ như thế vỗ về em, anh muốn lắng nghe đứa trẻ là viên thuốc chữa lành cho kẻ khác nhưng chẳng chữa lành đuợc cho chính mình..

- Họ bắt nạt em ba năm..đánh đấm .. đến cả việc chúng đã lột sạch quần áo em ra mà miệt thị...-

-....-

-Em từng nghĩ là do mình.. nhưng mà em đâu có cố ý để được bị vậy..?-

-Họ kì quá Hiếu ơi..hức ức hức..-.

Em bé ngoan cũng có lúc hư mà thôi vì chúng cũng là những đứa trẻ..

Thời đi học em đã bị ngược đãi bạo lực từ những việc giấu sách vở của em không cho em học. Đến việc họ đã ném cả cặp em xuống sông chỉ vì đùa cợt em có chiếc cặp trông thật xấu.

  "Không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu."

Lựa chọn tha thứ cho đứa trẻ là lòng tốt của xã hội nhưng khi trẻ con tổn thương trẻ con thì người lớn nên làm gì?

Tại sao nỗi đau của chúng lại chỉ có thể trở thành hòn đá đẩy chân cho đứa trẻ khác trưởng thành.

Người gây ra tổn thương chỉ cần xin lỗi là xong còn người tổn thương sẽ mang lên những ám ảnh đó đến hết đời. Buồn cười là những người xung quanh lại nghĩ nên bỏ qua và tha thứ cho đứa trẻ phạm lỗi.

Để rồi khi nó trở thành một kiểu nhân đạo nạn nhân cũng phải đi ban phát lòng vị tha của mình.

An cứ nức nở mãi, em không hiểu em đã sai ở đâu và vì sao em phải tha thứ cho những kẻ làm tổn thương em.

- Nhiều lúc người ta nhìn đời nhìn người nhìn vết thương thật đơn giản anh nhỉ?-

.. Một câu nói có thể là cứa mãi vào tim của Hiếu, anh cứ ôm cậu như thế không biết là trôi qua bao lâu, đêm đó có được kết thúc bài lời yêu không.

Ta chỉ thấy khi trời lại sáng ở trong cửa tiệm bánh ngọt ấy không chỉ là một người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận