[Vô Hạn] Ai Cho Phép Cô Dùng Kỹ Năng Kiểu Đó Hả?

Chương 7: Quán rượu số 5 (6)

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm đó, đúng sáu giờ, ngoài Trương Vũ việc trong hầm rượu , bốn còn đều tập trung ở giữa quán.

kinh nghiệm việc từ hôm , nên phần lớn đều việc suôn sẻ.

Người duy nhất cảm thấy thuận lợi là Dương Thanh.

Mặc dù công việc của đổi sang lao công, nhưng việc mất một cánh tay khiến gì cũng bất tiện — dọn rác, lau bàn, việc nào cũng vất vả.

Mỗi khi vì chỉ còn một tay mà xong việc, ánh mắt u ám, hiểm độc vô thức hướng về phía Tô Loan.

Bị chằm chằm suốt khiến Tô Loan thật sự khó chịu, nhưng cô cũng chẳng , chỉ thể cố gắng tránh mặt.

Không là vì Dương Thanh tìm cơ hội, tạm thời tay, mà cả đêm đó đều gì cả.

Tô Loan cũng để chuyện của Dương Thanh ảnh hưởng đến công việc của .

Ngược , nhờ kinh nghiệm từ hôm qua, việc tiếp khách hôm nay với cô càng dễ dàng, doanh thu rượu bán cũng cao hơn hẳn hôm .

Đến khi đồng hồ điểm 12 giờ, ca đêm bắt đầu, Tô Loan cũng thử bán rượu cho những “vị khách ma”.

Hôm qua cô dám, vì lo đụng những hồn ma khó chịu, nhưng cô phát hiện hầu hết bọn họ đều khá dễ tính — lẽ là vì độ khó của phó bản vẫn còn thấp.

Họ việc tất bật đến tận sáu giờ sáng. Khi vị khách cuối cùng rời khỏi quán, nhân viên phục vụ quen thuộc xuất hiện với cuốn sổ nhỏ trong tay.

“Trương Vũ, quản lý hầm rượu. Hôm qua hầm rượu mất tám chai Thanh Hồng tửu, trừ 1000 tệ; tiền công hôm nay: 1000 tệ.”

“Trương Vũ ngày thứ hai trả 1000 tệ, tổng cộng trả: 2300 tệ.”

“Bộp!”

Âm thanh đập bàn vang lên. Trương Vũ lao thẳng đến mặt nhân viên, trừng mắt dữ tợn.

“Anh cái gì? Tại rượu mất? Rõ ràng hôm qua kiểm tra kỹ mà!”

Nhân viên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí hề lùi bước.

Chỉ thấy giơ tay kéo nhẹ một cái, hất mạnh — gã đàn ông cao to gần hai trăm cân ném thẳng xuống đất.

Những còn chỉ lặng lẽ cảnh đó, ai phản ứng.

Bất kỳ ai đầu óc đều hiểu rõ: nhiệm vụ quan trọng nhất chính là sống sót.

Tiền trả thể ảnh hưởng đến phần thưởng của nhiệm vụ thứ hai, nhưng so với tính mạng thì chẳng đáng là gì.

Hai ngày qua cũng đủ để họ nhận , dù ông chủ quán và nhân viên quái dị thế nào, thì ít nhất họ vẫn “giữ quy tắc” — sẽ bịa chuyện để trừ tiền vô cớ.

Nếu , Dương Thanh chẳng nhận khoản bồi thường 10.000 tệ cho thương tật mất tay tiền đủ để trừ sạch lương năm ngày của Trương Vũ .

Thay vì ngu ngốc cãi nhân viên, hơn là nên tự suy nghĩ xem vấn đề .

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Anh…”

“Nếu cách ngậm miệng, thể giúp.”

Không lấy từ một con dao, xổm xuống, kề ngay miệng Trương Vũ mà vung vẩy.

Cảm giác lạnh buốt của lưỡi d.a.o chạm da khiến Trương Vũ cứng đờ, mắt trợn to, chằm chằm ánh thép phản chiếu, chịu nổi mà nhắm mắt .

Thấy ngoan ngoãn, nhân viên mới dùng sống d.a.o vỗ nhẹ lên mặt , đó — là vô tình cố ý — lưỡi d.a.o nghiêng một chút, để một vết cắt dài chừng một ngón tay mặt.

Máu phun tức thì, chảy xuống che gần nửa khuôn mặt Trương Vũ.

“Keng!”

Con d.a.o vứt xuống đất.

Nhân viên dậy, thản nhiên rút một chiếc khăn tay trong túi lau sạch tay, tiếp tục công việc còn dang dở.

“Dương Thanh, lao công. Hai dọn rác đúng giờ, trừ 100 tệ. Tiền công hôm nay: 400 tệ.”

“Dương Thanh ngày thứ hai trả 400 tệ, tổng cộng: 11.200 tệ.”

“Lý Thượng, lao công. Làm việc bình thường. Tiền công hôm nay: 500 tệ.”

“Lý Thượng ngày thứ hai trả 8.800 tệ, tổng cộng: 9.300 tệ.”

Nói đến đây, nhân viên dừng , ngẩng đầu bọn họ, như thể đang chờ đợi phản ứng nào đó.

Thấy tuy vẻ kinh ngạc, nhưng chẳng ai dám mở miệng, chỉ tiếc nuối khẽ thở dài, tiếp tục:

“Lưu Mai, phục vụ. Hôm qua phục vụ khách tiêu thụ 350.000 tệ tiền rượu, hoa hồng 300 tệ; thêm 56.000 tệ tiêu thụ ngoài, hoa hồng 2.800 tệ; tổng cộng lương: 3.200 tệ.”

“Lưu Mai ngày thứ hai trả 3.200 tệ, tổng cộng: 5.800 tệ.”

“Tô Loan, phục vụ. Hôm qua phục vụ khách tiêu thụ 380.000 tệ tiền rượu, hoa hồng 300 tệ; thêm 64.000 tệ tiêu thụ ngoài, hoa hồng 3.200 tệ; tổng cộng lương: 3.600 tệ.”

“Tô Loan ngày thứ hai trả 3.600 tệ, tổng cộng: 7.100 tệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-han-ai-cho-phep-co-dung-ky-nang-kieu-do-ha/chuong-7-quan-ruou-so-5-6.html.]

Rõ ràng ban đầu chỉ là công việc phục vụ bình thường với mức lương 100 tệ/ngày, mà giờ hai đến hơn 3.000 tệ — đáng lẽ là điều khiến ai cũng ghen tị.

vì sự bất thường trong con trả của Lý Thượng (tăng thêm 8.000 tệ), nên sự chú ý hai cô gần như biến mất.

Sau khi tính lương xong, Lưu Mai và Tô Loan về phòng nghỉ, chỉ cần chờ hết đêm cuối cùng — là họ thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái !

Vừa về đến nơi, Lưu Mai đóng cửa , vội vã bước đến bên Tô Loan.

“Cái ông Lý Thượng đó rốt cuộc là ? Sao tự nhiên thêm 8.000 tệ thế?”

Lưu Mai chút ghen tị, nhưng hề đố kỵ — vì cô hiểu rõ, nếu Tô Loan giúp đỡ, giờ chắc còn sống.

Tuy , tò mò vẫn là tò mò, chỉ là cô dám hỏi thẳng Lý Thượng, nên đành đến hỏi Tô Loan, mà cô tin là thông minh và hiểu chuyện nhất.

“Cô từng nhận tiền boa ?”

“Hả? Có chứ.” Lưu Mai ngẩn , lấy trong túi một xấp tiền lẻ tờ 100, đại khái hơn hai chục tờ — hơn 2.000 tệ.

“Tiền lương và hoa hồng do quán chi trả sẽ tự động tính khoản trả, nhưng tiền boa hoặc bất kỳ khoản nào kiếm ngoài hệ thống — sẽ thu hồi.”

Điều mà Tô Loan gọi là “kênh khác” nhiều loại:

Ví dụ như cô từng lấy chai rượu mà khách trả tiền nhưng khui, lén bán cho khách khác để kiếm thêm.

Hoặc với những khách say bí tỉ, nếu ai gan và đủ khéo, thể “nhặt” vài món đồ giá trị mà họ nhận đơn giản chỉ là “nhặt rác” mà bỏ .

Tất cả những thứ đó đều thể dùng để nộp trả, mà cần giải thích nguồn gốc.

“Vậy tính , công việc trông như thấp nhất — lao công và phục vụ — mới là lời nhất hả?” Lưu Mai khổ.

Lao công thì thể “nhặt đồ”, phục vụ thì hoa hồng, nguỵ trang bằng mức lương thấp — quả đúng là chiêu lừa dành cho tân thủ.

“Cũng hẳn.” Tô Loan lắc đầu. “Nếu pha chế, pha chế mới là kiếm nhiều nhất và an nhất.”

Bởi vì pha chế kiếm tiền bằng kỹ năng thật, như lao công dễ phát hiện dính rắc rối, còn phục vụ thì hoa hồng thấp hơn.

Cô từng mỗi ly cocktail ít nhất cũng giá 10.000 tệ, bartender 10% hoa hồng — tức là mỗi ly kiếm 1.000 tệ.

Khách thì nhiều, một đêm nhận hơn chục đơn là chuyện bình thường — tốc độ kiếm tiền đó, khác mơ cũng chẳng theo kịp.

“Thế còn quản lý hầm rượu thì ?”

So với ba vị trí , đây là công việc khiến thắc mắc nhất.

Hai ngày liên tiếp Trương Vũ đều trừ lương, mà chuyện rượu mất cũng khó tin đến mức phi lý.

Nếu ngày đầu là do cẩu thả, thì ngày thứ hai rượu còn mất nhiều hơn, mà vẫn phát hiện — rõ ràng hợp lý chút nào.

“Cô còn nhớ nhiệm vụ của chúng ?”

“Nhớ chứ: sống sót, trả, và tìm chai rượu đắt nhất.” Lưu Mai tóm gọn trong vài chữ.

“Bỏ qua hai mục đầu, cô nghĩ ai là dễ tiếp cận chai rượu đắt nhất?”

Lưu Mai sững , mắt sáng lên: “Tất nhiên là quản lý hầm rượu ! Trong đó đủ loại rượu, loại đắt nhất chắc chắn cũng ở đó!”

“Ừ. Cho nên, lẽ mục tiêu thật sự của vị trí đó trả, mà là… rượu.”

Lưu Mai thấy lý, thấy nực .

“Thế thì sai hướng . Cứ mãi lo trả tiền, cuối cùng còn nhân viên cho ăn một nhát d.a.o mặt.”

Tô Loan bình luận gì thêm. Dù chuyện đó cũng chẳng liên quan đến cô.

Lưu Mai cũng nữa, hỏi chỉ vì tò mò, chứ định xen chuyện khác.

trong lòng, cô thật sự ơn Tô Loan — cảm ơn vì giúp đỡ , và còn chịu khó giải thích rõ ràng đến thế.

“Cảm ơn cô… nhưng, vì giúp ?”

“Hử?” Tô Loan ngạc nhiên. “Giúp thì giúp thôi, lý do?”

nghĩ , cô vẫn trả lời: “Lúc mới tỉnh dậy, cô kéo một cái. Nếu cô, Trương Vũ đ.á.n.h trúng .”

Lưu Mai nhớ , mới nhận đó chỉ là một hành động vô thức — cô chẳng hề để tâm.

Hai thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng ngủ.

Sau một đêm việc mệt nhoài, đối phó với đủ loại khách, họ đều kiệt sức.

Cả hai đều nghĩ, chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy ăn chút gì đó, nốt đêm cuối cùng là thể thoát khỏi phó bản.

ngờ, đến hai giờ chiều, tiếng gõ cửa vang lên.

Bên ngoài truyền đến một giọng quen mà cũng chẳng xa:

là Lý Thượng. Có chuyện liên quan đến nhiệm vụ, bàn với hai .”

Tô Loan và Lưu Mai , cuối cùng quyết định — mở cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận