Vì sự cố xảy với Dương Thanh, ngày việc đầu tiên kết thúc như thế.
Khi bộ khách rời , trừ Dương Thanh , bốn còn ông chủ quán rượu gọi đến tập hợp.
Không thấy bóng dáng Dương Thanh, cả Tô Loan và Lưu Mai — những chuyện xảy đêm qua — đều khỏi sa sầm nét mặt.
Tuy Lý Thượng cũng tình hình của Dương Thanh, nhưng là chơi kỳ cựu, ông sớm quen với những chuyện kiểu , vì vẻ mặt vẫn bình thản.
Còn Trương Vũ thì khác — ngủ từ nửa đêm đến sáu giờ sáng, chuyện gì, thậm chí còn khác nhắc mới nhận thiếu mất một .
“Chuyện xảy rạng sáng nay, thấy thêm nào nữa! để mấy ở việc là để trả nợ, chứ để gây chuyện! Nếu còn tái phạm…”
Lúc , ông chủ quán còn vẻ mặt dâm dật, nhởn nhơ như hôm qua. Cả ông toát khí thế âm hiểm, khiến ai nấy đều rùng .
“Vâng, ông chủ, chúng nhất định sẽ việc nghiêm túc.”
Dù ai nấy đều tò mò rốt cuộc Dương Thanh giờ — sống c.h.ế.t — nhưng chẳng ai dám hỏi, chỉ thuận theo lời ông chủ mà gật đầu.
Thấy thái độ , ông chủ cũng dịu mặt :
“Được , nên gì là . việc , việc thanh toán tiền lương giao cho .”
Nói xong, ông vỗ vai nhân viên phục vụ, rời , y như hôm qua.
Mặt nhân viên phục vụ cảm xúc, mở sổ :
“Trương Vũ, quản lý hầm rượu. Hôm qua mất ba chai rượu Thanh Đằng, trừ 300; hai chai rượu vang vỡ, trừ 300; ghi sai nhật ký sử dụng một , trừ 100.
Tổng kết lương: 1300 tệ.”
“Cái gì?!” — Trương Vũ trừng mắt, tức giận, nhưng khi bắt gặp ánh lạnh lẽo như băng của phục vụ, lập tức xìu xuống như quả bóng xì , chẳng dám lớn tiếng nữa.
Dù , vẫn phục:
“Chiều qua trông hầm rượu cả buổi, khi tan ca còn kiểm tra , mất vỡ chai nào cả!”
“Đó là vấn đề của . chỉ truyền đạt kết quả kiểm tra của ông chủ.”
Nói xong, phục vụ thèm liếc thêm cái nào, tiếp tục:
“Trương Vũ, ngày thứ nhất, nợ: 1300 tệ.”
Nếu lúc đầu chỉ ngỡ ngàng vì trừ 700 tệ, thì khi bộ tiền lương đều thu hết để trả nợ, Trương Vũ chỉ thấy đầu óc ong ong.
dám phản đối — bởi vì thấy Dương Thanh đang tới, cả toát thở c.h.ế.t chóc u ám, gương mặt như tro tàn.
Khi Dương Thanh gần, đều thấy tay áo bên của … rỗng .
Ống tay áo còn bàn tay chống đỡ, lắc lư theo từng cử động, khiến tim ai nấy đập loạn nhịp.
“Xin , đến trễ.”
Giọng của Dương Thanh vẫn nhẹ nhàng yếu ớt như , nhưng con bây giờ khác. Cái vẻ yếu đuối giờ chỉ khiến thấy rợn .
Ánh mắt dường như ai, nhưng chỉ cần lướt qua thôi, khiến cảm giác như rắn độc dòm ngó — âm thầm, lạnh lẽo và đầy sát ý.
Phải tránh xa !
Đó là suy nghĩ chung của cả bốn . Ngay từ đầu, Dương Thanh cố tỏ yếu đuối như đóa bạch liên nhỏ bé, nhưng chẳng ai ngu — tất cả đều là một bông hoa ăn thịt mang lòng đen tối.
Giờ thì , mất một cánh tay, trông càng đáng sợ hơn nữa. Ai một kẻ như sẽ gì tiếp theo?
Người phục vụ chẳng để tâm đến những sóng ngầm trong nhóm, tiếp tục :
“Dương Thanh, pha chế. Làm hỏng đồ uống và gây thương tích cho khách, trừ 200; bồi thường t.a.i n.ạ.n lao động 10.000; tổng lương: 10.800 tệ.
Ngày thứ nhất, nợ: 10.800 tệ.
Do tình trạng hiện tại thể tiếp tục pha chế, công việc của sẽ chuyển sang dọn dẹp.”
Mọi sững sờ. Không nên mừng nên sợ.
Mất một tay, đổi 10.000 tệ — bề ngoài là lỗ, nhưng ai cũng nhớ lời Lý Thượng từng :
“Tất cả vết thương trong phó bản đều sẽ hồi phục khi ngoài, mang theo về thế giới thật.”
Nói cách khác, chỉ cần c.h.ế.t, cơ thể của họ thể trở thành “vật tiêu hao” để thành nhiệm vụ.
10.000 tệ — kể cả lương cao nhất như Trương Vũ cũng 5 ngày mới kiếm , mà bọn họ chỉ ở đây 3 ngày thôi…
“Lý Thượng, lao công, việc bình thường. Tổng lương: 500 tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-han-ai-cho-phep-co-dung-ky-nang-kieu-do-ha/chuong-6-quan-ruou-so-5-5.html.]
“Ngày thứ nhất, nợ: 500 tệ.”
“Lưu Mai, phục vụ, khách phàn nàn hai , trừ 100; bán rượu tổng 210.000, hoa hồng 200; thêm 48.000 doanh thu đặc biệt, hoa hồng 2.400; tổng lương: 2.600 tệ.”
“Ngày thứ nhất, nợ: 2.600 tệ.”
Khi xong, cả nhóm đều trố mắt.
Trương Vũ là đầu tiên phản ứng:
“Phục vụ hoa hồng bán rượu ?! Sao sớm!”
Hắn vốn tưởng chọn công việc nhất, ai ngờ trừ sạch lương, còn khác kiếm cả đống tiền.
Dương Thanh cũng chằm chằm Lưu Mai, sang Tô Loan — chính cô là hôm qua rủ Lưu Mai chọn công việc phục vụ.
Cô chắc chắn điều !
Nếu , ? Đồ ích kỷ đáng ghét!
Nếu cô , chọn pha chế, mất một tay!
10.000 tệ đáng ? Có thể xóa cơn đau xé đứt cánh tay ?
Anh chắc chắn — dù rời khỏi phó bản và cơ thể lành lặn trở , ký ức và nỗi đau sẽ theo suốt đời!
“Ha, , ai tự nguyện chọn phục vụ, hóa lý do cả.”
Giọng lạnh buốt như băng của Dương Thanh vang lên, khiến ai cũng nổi da gà.
Lưu Mai mím môi, niềm vui khi con 2600 lập tức tan biến vì sự công kích của hai .
cô hối hận — pha chế là do Dương Thanh tự chọn.
“Có lý do thì ? Là tự ký tên , ai ép ? cũng chọn pha chế đó chứ!” — Lưu Mai trừng mắt đáp trả.
Tô Loan cũng im lặng:
“Ai cũng chịu trách nhiệm cho lựa chọn của . Hôm qua bàn bạc, nhưng các , còn giành việc . chẳng nghĩa vụ những gì .”
Nhìn thấy phục vụ đang khoanh tay xem kịch vui, ánh mắt hứng thú, Tô Loan lên tiếng: “Anh tiếp tục .”
Người phục vụ nhún vai, mở sổ:
“Tô Loan, phục vụ, doanh thu rượu 300.000, hoa hồng 300; doanh thu thêm 62.000, hoa hồng 3.100; tổng lương: 3.500 tệ.”
“Ngày thứ nhất, nợ: 3.500 tệ.”
Tô Loan thở khẽ, nhưng vẫn cảm thấy rùng — cô thể cảm nhận ánh mắt ghen ghét sắc bén đang đ.â.m .
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Hết . Buổi sáng các tự do nghỉ ngơi, ba bữa ăn tự lấy ở , nhớ giờ việc.”
Nghe thế, Tô Loan nhanh chóng rời khỏi đó, Lưu Mai lập tức theo.
Cô về phòng nghỉ ngay, mà lấy thức ăn: đầy một túi bánh mì ( hai mươi cái cỡ nắm tay) và sáu chai sữa.
“Cô ăn hết nổi ?” — Lưu Mai ngạc nhiên.
“Có chứ. Còn hai ngày nữa.” — Tô Loan đáp, giọng bình thản.
Cô quyết định : hiện giờ cô khả năng “ sợ gây chuyện”, nên nhất là tránh xa rắc rối, nhất là Dương Thanh — kẻ thể đổ cho khác vì của chính .
Không chọc nổi, thì tránh là .
“Thế thì cũng lấy thêm ít.” — Lưu Mai đồng ý. Hai mang đồ rời , gặp ba tới.
Tô Loan chẳng buồn chào, lập tức lướt qua, Lưu Mai cũng thế.
Lý Thượng theo, khẽ nhíu mày thôi.
Trương Vũ thì chỉ lo ăn, chẳng quan tâm gì.
Chỉ Dương Thanh , ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc, dõi theo lưng Tô Loan, đầy oán hận.
Không hề , lúc Tô Loan đang tìm phục vụ.
Cô lấy 1500 tệ — là tiền boa của khách hôm qua.
Lương thể trừ để trả nợ, nhưng tiền boa và những gì cầm trực tiếp thì .
Người phục vụ mỉm , nhận lấy, vẻ mặt đầy khoái trá.