Tỷ Phu Thật Khéo Chọn

Phần 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

Chưa đến mấy ngày sau, bộ y phục chuẩn bị để tham gia yến tiệc trong cung đã hoàn thành.  

Ta mang phần của Lý Tiêu đến, bảo hắn ta vào trong thay, rồi nhìn y bước ra trong bộ dáng cực kỳ gượng gạo.

Đây là y phục do đích thân mẫu thân đặt, màu sắc nhã nhặn, kích cỡ vừa vặn. Để che đi đôi chân to của hắn ta, váy được may dài hơn một chút. Nhìn từ xa, thật sự giống như một cô nương cao ráo.

Ta gật gù: “Vẫn là mẫu thân lợi hại.”

Nhưng ngay giây sau, hắn đã phá hỏng bầu không khí bằng cách bước một bước dài, vén váy ngồi phịch xuống cạnh bàn.

Ta: "..."

Ta đá nhẹ hắn dưới bàn: “Ngồi cho đàng hoàng! Ngươi mà tới cung với dáng vẻ này là làm mất mặt nhà chúng ta đấy!”

Lý Tiêu thu chân lại ngồi nghiêm chỉnh, lẩm bẩm: “Chắc cũng chẳng có cơ hội vào được đâu.”

Lúc đó ta đâu có ngờ, cái mặt này... là chắc chắn mất thể diện rồi.

Ngày vào cung, đại ca đi cùng phụ thân, ta và Lý Tiêu đi chung xe ngựa với mẫu thân. Lý Tiêu vừa bước lên xe, không gian trong khoang xe lập tức chật chội hơn hẳn.

Mẫu thân khẽ dịch vào trong, thở dài: “Ta lớn tuổi thế này rồi, chẳng lẽ không được ngồi một xe riêng à? Nhà họ Lê chúng ta đâu có thiếu tiền.”

Lý Tiêu nhìn có chút tủi thân: “..."

Ta cũng nhích m.ô.n.g chen vào một chỗ, tiếp lời: “Con cũng nghĩ vậy, nhưng cha cứ khăng khăng ba chúng ta phải đi cùng.”

Lúc đến cổng cung, phải xuống xe kiểm tra, đăng ký từng người.

Ta và Lý Tiêu đỡ mẫu thân xuống xe, cảm thấy Lý Tiêu bên cạnh người cứng đờ cả lại, ánh mắt như chim ưng lướt quanh một vòng. Nhưng lúc bị vị công công liếc nhìn, ánh mắt anh ta đã rủ xuống đầy ngoan ngoãn.

Không hiểu vì sao, khi công công đi về phía chúng ta, tim ta bỗng thắt lại, sợ ông ta sẽ phát hiện ra Lý Tiêu là nam nhân.

Nếu thế thật thì... kích thích lắm đây...

“Ồ?” Công công nhìn Lý Tiêu, có vẻ nghi hoặc.

Trong khoảnh khắc đó, cả cha, huynh, mẹ, ta và cả Lý Tiêu đều nín thở. Ta còn thấy khóe tay áo của Lý Tiêu khẽ động.

“Đây chắc là vị hôn thê của công tử nhà họ Lê phải không? Ha ha ha, chuyện của hai người nô tài cũng có nghe chút ít, thật cảm động!”

“Mời, mời vào~” Công công cực kỳ nhiệt tình ghi danh xong còn tiễn chúng tôi lên xe lại. Mãi đến khi xe lăn bánh qua cổng thành, ba người chúng tôi trong xe mới đồng loạt thở phào.

Mẫu thân giọng run rẩy: “Đủ rồi đấy, tuổi này rồi mà còn bị dọa kiểu này, muốn mất nửa cái mạng.”

Ta nuốt nước bọt: “Con đã nói với mẹ rồi, đừng đưa hắn vào cung. Mẹ lại cứ thích ‘chơi’.”

“Nam giả nữ vào cung, bị phát hiện rồi chỉ cần gán bừa một tội danh cũng đủ chúng ta khốn khổ rồi!”

Mẫu thân nghiến răng: “Đừng oan cho ta! Cũng tại cha con cứ sống c.h.ế.t đòi đưa hắn theo, còn nói là việc lớn.”

Ta: "Việc gì?”

Mẹ ngạc nhiên: "Không ai nói với con sao?”

Ta lắc đầu, mẹ cảm thán không mấy cảm xúc: “Tội nghiệp con bé. Mẫu thân chỉ có thể nói, đêm nay có chuyện gì cũng đừng hoảng loạn, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.”

Ta cứ nghĩ chỉ là vào cung dự tiệc đơn giản, lời này của mẹ khiến ta hoang mang cực độ: “Mẹ, ý mẹ là sao?"

Mẹ lắc đầu: “Mẹ cũng không rõ, cha con chỉ nói thế.”

Ta quay đầu trừng mắt nhìn Lý Tiêu. Lớp trang điểm trên mặt hắn ta là ta tự tay vẽ, đuôi mắt khẽ nhướng, điểm chút hồng. Lúc này bị ta trừng cũng không tức giận, chỉ khẽ nói: “Yên tâm.”

Yên tâm cái đầu anh!  

Ta chỉ muốn khóc mà không khóc được, đành im lặng ngẩng đầu than trời theo mẹ.

Vào đến trong cung lại phải đi bộ một quãng đường dài. Trước sau toàn người quen của cha mẹ, dọc đường không tránh khỏi các cuộc chào hỏi. Mà Lý Tiêu lại nổi bật, các phu nhân nhà khác cứ liếc nhìn sang, tò mò nhưng không dám tới gần.

Ta bèn cúi đầu, kéo Lý Tiêu đi nhanh, kiên quyết không giao tiếp bằng mắt với ai.

Tâm trí hỗn loạn, ta nghĩ mãi không ra họ định làm gì, liền khẽ hỏi: “Huynh biết không?”

Lý Tiêu cũng đáp nhỏ: “Biết, là kế hoạch của huynh ấy.”

Hay quá ha, nỗi sợ trong lòng tôi càng tăng.

“Có ai tệ hơn để lập kế đâu, lại đi nhờ Lê Hồi? Không ai biết nó ngốc sao?”

Lý Tiêu cúi đầu cười: “Lê Hồi không ngốc, nó chỉ... ẩm thôi.”

Hắn còn cười nổi? Nếu xung quanh không có người, ta đã muốn đá hắn ta một cái.

Nhìn cha phía trước mặt bình thản, còn đại ca thì như chưa từng thấy sự đời, nhìn đông ngó tây, ta quyết định buông xuôi.

Mọi người không lo, ta lo làm gì.

17.

Ta cảm thấy cả đời chưa từng đi bộ nhiều đến thế, chân bắt đầu đau rát. Thấy có hai nha hoàn đỡ mẹ, ta thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm lo cho đôi chân mình.

Lý Tiêu bên cạnh bất ngờ đưa tay đỡ lấy ta: “Dựa vào ta, sẽ dễ đi hơn.”

Ta cứng đờ người, mặt nóng ran, khẽ gào lên: “Ngươi, đang, làm, gì vậy?"

“Xung quanh toàn người đó!!”

Không ngờ hắn ta chẳng hề rút tay lại, còn đáp đầy lý lẽ: “Tỷ muội với nhau, có sao đâu?"

Ta: "..."

Nhưng mà phải nói, Lý Tiêu vừa cao vừa khỏe, ta dồn hết trọng lượng cơ thể sang mà hắn ta vẫn vững như núi, đúng là đỡ mệt thật.

Cuối cùng cũng tới nơi, ta âm thầm đ.ấ.m đấm đùi mình.

Lý Tiêu đẩy khay điểm tâm tới trước mặt ta: "Hoàng thượng và hoàng hậu còn lâu mới tới, ăn chút gì đi. Sáng nàng chưa ăn gì đúng không?”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ta nghi ngờ nhìn hắn ta: “Sao ngươi biết họ còn lâu mới tới?”

Hắn thở dài: "Vì ta thường đến đây... nhịn đói.”

Ta: "?"

Vì đang ở nơi trang trọng, ta không tiện hỏi thêm thì đã bị mẹ gọi đến tiếp chuyện với các phu nhân khác. Ta và Lý Tiêu cùng mẹ mỉm cười, mẹ nói gì thì chúng ta cười theo người đó.

Không cần nói, mọi thứ để mẹ lo.

Thật là chu đáo.

Cuối cùng mọi người quay lại chỗ ngồi, ta vội rót trà cho mẫu thân. Bà uống xong thở dài: “Dẫn hai đứa câm theo thật là mệt c.h.ế.t người.”

Ta: "..."

Lý Tiêu: "..."

Cuối cùng hoàng thượng và hoàng hậu cũng đến, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Cho đến lúc đó vẫn chưa xảy ra chuyện gì, ta bắt đầu thấy yên tâm, nhìn từng món ăn được dọn lên bàn.

Ta chuẩn bị gắp một món trước mặt, thì Lý Tiêu đột nhiên đứng dậy.

Ta chỉ kịp thốt lên: “Ê?”

Thì đã thấy hắn theo cha và đại ca đi thẳng bước lên phía trước.

Trong khoảnh khắc đó, ta như ngừng thở, đầu ong ong cả lên, cái gọi là chuyện liên quan trọng đại chẳng lẽ là… ám sát hoàng đế sao? Cứ thế mà xông lên, không cần mạng nữa à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ty-phu-that-kheo-chon/phan-5.html.]

Giây sau, ta thấy Lý Tiêu vén váy quỳ rạp xuống đất, giọng nói vang dội: “Tội thần Tạ Túc, bái kiến Hoàng thượng!”

Một câu ấy vang lên, tất cả đều im lặng.

Trừ hoàng đế, vì người phun hết ngụm trà trong miệng ra.

Bao nhiêu câu hỏi nghiêm túc có thể hỏi, hoàng đế lại chọn hỏi cái nhảm nhất: “Tạ Túc, ngươi hóa thành nữ nhân từ khi nào thế? Hahahahaha!”

Ta nghe tiếng cười sang sảng của hoàng đế vang vọng khắp đại điện, cả người còn chưa kịp tiêu hóa nổi chuyện gì đang diễn ra.

Cái tên Lý Tiêu ta chưa từng nghe, nhưng Tạ Túc thì cả triều ai mà không biết?

Tạ Túc đại tướng quân, từ năm mười lăm tuổi đã ra chiến trường, đánh đâu thắng đó, công lao hiển hách, ngay cả hoàng đế cũng phải nể vài phần.

Nhưng giờ này, chẳng phải hắn nên đang ở biên cương sao? Tại sao lại được đại ca cứu một mạng, rồi giả nữ về sống trong nhà ta?

Ta quay đầu nhìn mẫu thân, bà cũng ngây ra, mãi mới thốt được một câu: “Đại ca con... mắt nhìn cũng không tệ ha?”

Ta: "..."

18.

Hoàng thượng chẳng ở lại bao lâu, đã cùng cha ta, đại ca, Lý Tiêu, không, là Tạ Túc... và các đại thần rời khỏi đại điện.

Hoàng hậu mỉm cười bảo đám nữ quyến tiếp tục yến tiệc, tiếng đàn sáo trỗi lên, các vũ nữ tiến vào, bữa tiệc lại rộn ràng.

Nhưng điều đó không áp dụng cho nhà ta.

Ta ngồi cạnh mẫu thân, hai mẹ con như thể đang nương tựa nhau sống sót qua kiếp nạn.

“Mẹ, lần này chắc phải đánh anh con một trận rồi, mang người lạ về nhà còn không nói thật.”

“Đánh, nhất định phải đánh.”

“Con lấy nhánh liễu trong viện con được không?”

“Ủng hộ.”

Nói xong hai mẹ con lại rơi vào trầm mặc.

Mẫu thân đột nhiên lên tiếng: "Con nói xem, từ lúc Tiêu nhi… à không, Tạ tướng quân đến nhà ta, ta đối xử với cậu ấy chắc cũng tốt đấy nhỉ?”

Mẹ ta chưa bao giờ dè dặt như thế, khiến ta nghe mà lòng chua xót, vội vàng an ủi: “Mẹ sợ gì chứ? Nhà mình đối xử với hắn tốt cực kỳ luôn! Cao to đen đúa, chân to như vậy mẹ với con còn không chê!”

Mẫu thân: "..."

Ta: "..."

Sao mẹ lại trông còn khó coi hơn ban nãy nữa nhỉ...

Ta đang định nói thêm vài câu, thì đột nhiên nhớ đến chuyện mình từng đùa với Tạ Túc rằng "Ngươi gả cho ta đi..."

Trời ơi ta đã nói mấy cái gì đâu không...

Ta nắm tay mẹ, lặng lẽ nói: “Mẹ, con tự nhiên nhớ Tống Trân quá, mai con sang nhà nàng ấy ở vài hôm nhé.”

Nhưng còn chưa kịp trốn đến nhà Tống Trân, thì tối hôm đó cha và huynh về lại... mang theo cả Tạ Túc. Lúc này hắn đã đổi lại y phục nam tử, một bộ trường bào xanh lam có thêu hoa văn chìm, mặt đã rửa sạch son phấn, đôi mắt sắc lạnh kia nhìn là biết không dễ chọc.

Ta len lén nấp sau lưng mẹ, nhưng vẫn bị ánh mắt hắn bắt gặp. Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã khẽ nhếch môi cười... cảm giác xa lạ ban nãy lập tức tan biến.

Giờ đã rõ thân phận, lễ nghi không thể thiếu, tôi theo cha mẹ hành lễ, lập tức bị Tạ Túc đỡ dậy.

Đại ca bên cạnh ngơ ngác: "Ngươi theo bọn ta về làm gì?”

Tạ Túc không đáp, mà quay sang nói với tôi và mẹ: “Hôm nay khiến Lê lão phu nhân và Lê tiểu thư lo lắng, là lỗi của Tạ mỗ.”

“Khoảng thời gian được chiếu cố trong Lê phủ, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”

Mẹ ta vội xua tay khách sáo, lúc này ta mới có tâm trí liếc nhìn sang đại ca.

“Huynh, rốt cuộc là chuyện gì? Huynh không định giải thích à?”

Mẹ ta cũng trừng mắt nhìn theo, đại ca lập tức đứng thẳng, bắt đầu giải thích.

Phải nói là, đại ca quả nhiên không thể dùng logic người thường để suy diễn.

Tạ Túc bị người hãm hại ở biên cương, được huynh ta cứu, gửi thư mật về kinh nhưng không có hồi âm, thì ra là bị chặn lại. 

Vậy là hắn thuận theo ý trời, giả chết, theo huynh tôi bí mật quay về kinh thành. Còn huynh tôi sao lại quen với Tạ Túc thì không nói rõ, hai mẹ con ta chỉ hối hận vì lần đó đã cản huynh kể nốt chuyện “đêm trăng gió bỏ nhà đi”.

Sau khi về kinh, Tạ Túc đã liên lạc được với người của mình, chỉ cần đúng thời điểm là có thể tiến cung. Thế nhưng huynh tôi không chịu, nhất định bắt hắn giả nữ vào nhà giúp mình hủy hôn.

Kết quả, hủy hôn thì chưa xong, suýt nữa phải cưới luôn Tạ Túc về.

Nghe đến đây, ta và mẹ đồng loạt quay sang nhìn Tạ Túc: "Sao ngươi lại đồng ý chuyện hoang đường như thế chứ?”

Tạ Túc tội nghiệp: “Ta cũng không ngờ trả ân cứu mạng của Lê Hồi lại gian nan như vậy.”

Ta: "..."

Cuối cùng cha giành lời, bảo cả nhà yên tâm về nghỉ ngơi.

Còn Tạ Túc... mặt không biểu cảm mà nói:

“Trời đã khuya, đường lại tối, ta có thể... nghỉ lại không?”

Mọi người: "..."

19.

Tạ Túc tối hôm đó quả nhiên ở lại, vẫn là viện cũ nơi hắn từng sống. Sáng hôm sau tỉnh dậy, suýt chút nữa ta theo thói quen đi tìm hắn, nhưng giữa đường đã kịp khựng lại.  

Sau đó suốt gần nửa tháng, ta không gặp lại hắn nữa.  

Ngay cả đại ca ta cũng ra khỏi nhà sớm, về nhà muộn, hỏi hắn bận gì thì cười toe toét cho qua chuyện, tức muốn chết. Trong lòng ta đầy khó chịu, không muốn hỏi thăm tình hình của Tạ Túc, chỉ tự mình đến viện cũ nơi hắn ở để tìm mấy ám vệ chơi.  

Không biết ám vệ còn ở đó không, ta nheo mắt lại chăm chú tìm, tìm mãi không thấy ai, suýt nữa mù luôn mắt.  

"Không cần tìm nữa, ta không ở đây, ám vệ tự nhiên cũng không ở."

Phía sau vang lên tiếng cười nhẹ, ta quay đầu lại, thấy Tạ Túc đang đứng trong sân.  

Tự dưng ta chẳng biết phải đối mặt với người này thế nào, chỉ lặng lẽ cúi người hành lễ.  

Y vội vàng ngăn lại: "Đừng hành lễ nữa, ta thấy sợ rồi."  

Ta không hiểu: "Sao lại thế?"

Y cười khổ: "Giờ cứ thấy nữ tử hành lễ là lại nhớ đến mấy ngày làm 'nữ nhân' kia."

Ta không nhịn được cười bật ra, Tạ Túc cũng hơi cong mắt mỉm cười: "Hôn sự giữa ta và đại ca nàng huỷ rồi."

Ta hơi ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao vậy? Chàng không đồng ý à? Chàng thật sự muốn gả cho đại ca ta đấy hả?"

Tạ Túc: "... Không."

Ta khẽ thở phào, thì nghe y bình thản nói tiếp: "Ta muốn gả cho nàng."

Ta: "..."

Tạ Túc khẽ thở ra, cổ và tai đỏ bừng: "Hôm đó nàng nói, nếu ta muốn ở lại nhà nàng, thì có thể gả cho nàng..."

Hắn nhìn tôi, ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng: "Lời ấy... còn tính không?"

Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ấy, rồi nhoẻn cười: "Tất nhiên là còn."

(Hoàn chính văn).

Bạn cần đăng nhập để bình luận