Tỷ Phu Thật Khéo Chọn

Phần 1

QUYỂN BẤT ĐỘNG LIỄU

Đại ca rời nhà ba năm, mang về một cô vợ còn cao hơn cả anh ấy.  

Ta ngẩng đầu nhìn người đó một lúc lâu, rồi nói: “Tẩu tẩu, tỷ quên cạo râu rồi.”  

1.

Đại ca và “tẩu tẩu” lộ rõ vẻ hoảng loạn. Hai người nhìn nhau, đại ca vỗ đùi cái “đét”: "Trăm tính ngàn tính, vẫn có sơ sót!”  

Ta: “…”  

Xin hỏi là tính kỹ chỗ nào vậy?

Ta lại nhìn kỹ “tẩu tẩu” lần nữa.  

Ngũ quan sắc nét, lông mày và mắt sắc sảo. Cao to lực lưỡng, vai rộng eo thon. Da ngăm đen, vậy mà lại mặc váy hồng. Ống tay áo sắp bị căng đến nứt ra.  

Ta: “…”  

Thật là xúc phạm thị giác.  

Ta vội vàng cúi đầu xuống... ối, chân to ghê.  

Thôi nhắm mắt luôn cho lành.

2.

Hai người đối diện rất nhanh lấy lại tinh thần.  

“Tẩu tẩu” mím môi, khoanh tay ngồi một bên.  

Hử?  

Ta cố giữ giọng tự nhiên: “Tẩu tẩu, trước n.g.ự.c tỷ nhét cái gì thế, bánh bao à?”  

“Nàng ta” cứng đờ cả người, vẫn mím môi không nói.  

Đại ca vội lên tiếng: “Nha đầu! Con gái con đứa gì mà nói năng như thế!”  

Ta “ồ” một tiếng, đứng dậy phủi váy định rời đi: “Con gái con đứa một mình ra ngoài lâu như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Muội về phủ đây.”  

Đại ca nhào tới kéo ta lại: “Nha đầu! Là lỗi của ca!”  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ta nhìn khuôn mặt trưởng thành, góc cạnh hơn xưa của đại ca, khó hiểu nói: “Huynh à, tuy ba năm không gặp, nhưng muội nhớ hồi nhỏ huynh có bị đập đầu đâu nhỉ?”  

Đại ca: “…"

Ta nhìn huynh, rồi lại nhìn vị... Thôi bỏ đi, đau mắt quá.  

“Nói thật đi, đã về kinh rồi lại không về phủ, gọi muội đến tửu lâu này là để làm gì?”  

Đại ca phất áo, quay sang khoác vai “tẩu tẩu”, động tác vô cùng phóng khoáng, chỉ là cánh tay huynh không đủ dài để ôm trọn vai rộng của người kia.  

Còn “tẩu tẩu” thì mặt còn khó coi hơn cả tôi, ánh mắt đầy vẻ chán ghét, nắm tay siết chặt chẳng giống gì với lời huynh nói "nam có tình, nữ có ý" cả.  

“Huynh muốn đưa Tiêu Nhi về nhà.” Giọng đại ca hùng hồn đầy khí phách.  

Ta điềm tĩnh gật đầu: “Cha mẹ nghĩ huynh ra ngoài lập nghiệp, ai ngờ trở về lại thành đoạn tụ, đúng là bất ngờ lớn.”  

(*) đoạn tụ = đồng tính nam.

Đại ca cuống lên xua tay: “Không không không!”

3.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ty-phu-that-kheo-chon/phan-1.html.]

Cho nên nói ta nghi ngờ huynh ấy đầu óc có vấn đề không phải không có lý do. Nghe thử xem, huynh đang nói cái quái gì vậy?

Ta uống một ngụm trà lạnh, nén giận mà tổng kết lại: “Vậy là huynh vì muốn trốn hôn sự với tiểu thư nhà họ Tống nên mới nhờ một nam nhân cải trang thành nữ để giả làm tẩu tẩu?”  

Mắt đại ca sáng lên, gật đầu lia lịa.  

Ta liếc sang nam nhân... à không, “tẩu tẩu”.  

Hắn ta mặt mày đen như đ.í.t nồi, lôi hai cái bánh bao từ trong áo ra, giọng trầm trầm lạnh tanh: "Đừng nhìn ta. Lúc ta nghe kể chuyện này còn thấy nực cười hơn cả cô.”  

Ta hơi tò mò: "Vậy sao huynh lại đồng ý?”  

Người đàn ông nhíu mày, dùng mu bàn tay lau son môi: "Hắn ta từng cứu mạng tôi.”  

Đại ca nhìn thấy, vội nhào tới giữ tay anh ta lại: "Đừng lau mà!”  

Hắnta nhắm mắt lại, thở dài: “Biết thế này, thà c.h.ế.t lúc đó còn hơn.”  

Ta không nhịn được cong mắt cười, vừa cười đại ca đã xáp lại, mặt mày nịnh nọt: “Nha đầu, giúp ca ca đi! Huynh không muốn lấy người mà chưa từng gặp mặt!”  

Ta cố đánh thức lý trí của huynh ấy: “Đại ca, tin muội đi, huynh dẫn nam nhân về nhà còn tốt hơn cái tình cảnh này đấy.”  

Không ngờ huynh còn có nguyên tắc: “Thế thì không được! Huynh đâu có đoạn tụ!”  

Ta há hốc mồm, chẳng biết nói gì.  

Thôi, thôi, chờ về phủ bị ăn đòn một trận, chắc huynh sẽ nhận ra sự thật.  

Tin phụ mẫu, tin gia pháp.

4.

Huynh luôn gọi người đàn ông đó là Tiêu Nhi. Ta hỏi hai người quen nhau thế nào, lần này lại rất ăn ý, cùng nhau im lặng.  

Ta gật đầu mỉm cười: “Đến lúc mẫu thân hỏi, huynh cũng nên giữ im lặng như vậy.”  

Sau đó, ta phải lui tới tửu lâu mấy ngày liền. Chuyện này thật sự quá kinh thiên động địa, không dám cho nha hoàn biết, đành tự tay thu xếp.  

Một hôm mua quần áo cho nam nhân đó, ông chủ tiệm sau khi nghe số đo tôi báo, ánh mắt nhìn ta khó mà diễn tả được. May mà ta đã phòng trước, che mặt rồi.  

Một hôm khác, dạy hắn ta cách đi đứng sao cho bớt thô lỗ. Nhìn vẻ mặt u ám của hắn ta khi học cách bước đi duyên dáng, ta bật cười, bao bực dọc trong lòng cũng tan biến phần nào.  

Quả nhiên nhìn người khác khổ hơn mình, bản thân sẽ thấy được an ủi.  

Hắn ta ngẩng đầu thấy tôi cười, cũng khẽ nhếch môi, ngũ quan góc cạnh trở nên mềm mại hơn: “Đừng cười ta nữa.”  

Ta lập tức nghiêm mặt, chỉ tay răn dạy: “Tầu... tẩu! Đã nói rồi là không được mở miệng! Vừa mở miệng là lộ đấy ~”  

Nhìn hắn nhắm nghiền mắt, ngậm chặt miệng đầy đau khổ, ta lại càng cười to hơn.

5.

Vài ngày sau, mẫu thân gọi ta đến: "Sao dạo này con ngày nào cũng ra ngoài vậy?”

Ta suýt bật khóc, mẹ ơi, con khổ lắm mà không dám nói!  

Chỉ nhờ tưởng tượng cảnh đại ca bị ăn đòn khóc lóc thảm thiết mà tôi mới cố chịu đựng.

“A nương, người biết không? Cây liễu trong sân nhà mình lớn lắm rồi.”  

Mẫu thân: “Hửm?”  

Ta gần như gợi ý rõ ràng: “Cành liễu mà quất lên thì đau lắm đấy mẫu thân!”  

Mẫu thân, xin người đừng làm con thất vọng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận