Tỷ Phu Thật Khéo Chọn

Phần 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Hôm đó, đại ca nhìn người đàn ông trước mặt, mắt sáng rỡ: “Tiêu Nhi! Muội đẹp lắm! Giờ thì ai mà phân biệt được muội là nam hay nữ!”  

Ta đứng bên cạnh nhẹ nhàng vạch trần lời c.h.é.m gió của huynh ấy: "Chỉ cần không mù là phân biệt được ngay.”  

Huynh ấy trừng ta một cái.  

Được rồi được rồi, qua cầu rút ván ha?  

Nghĩ đến cảnh đại ca trở về phủ sẽ gặp phải, tâm trạng ta bỗng tốt hẳn lên, nên cũng chẳng thèm chấp.  

Lúc này nam nhân kia bỗng mở miệng: “Nếu ta bị đánh thì sao?”  

Thấy chưa, người ta mới thực tế và lý trí làm sao.  

Lời an ủi của đại ca khiến người ta lạnh lòng: “Không sao đâu Tiêu Nhi, muội da dày thịt béo, bị đánh một trận chẳng sao cả!”  

Nam nhân: “...”  

Ta: “Phụt...”  

Cười xong thì thấy hắn ta đang nheo mắt nhìn ta qua gương đồng, ta gật đầu với hắn: “Nếu huynh muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, ta thật lòng ủng hộ đấy.”  

Hắn không nói gì, chỉ khẽ cong môi cười.  

Đại ca nhảy cẫng lên mắng ta bán đứng huynh ấy, ta chỉ cười mà không đáp.  

Đại ca yêu quý của ta ơi, chờ huynh dẫn người đó về phủ xong, ta còn định góp gió thành bão, đổ thêm dầu vào lửa nữa cơ mà ~

7.

Ngày đại ca trở về phủ, cha mẹ vẫn chưa biết. Lúc tiểu đồng ở cổng trước chạy vào hô lớn “Thiếu gia về rồi!” thì huynh đã bước thẳng vào tiền sảnh.  

“Cha! Mẹ! Muội muội! Ta về rồi đây!”  

Cha mẹ kinh ngạc đến lắp bắp: “Chúng ta còn có một đứa con trai sao?!”  

Đại ca vừa rưng rưng mắt: “...”  

May là mẹ lấy lại bình tĩnh trước, nắm lấy tay huynh: “Con trai của ta! Cuối cùng con cũng trở về rồi!”  

Không khí lập tức trở nên xúc động, mắt đại ca lại đỏ hoe.  

Phụ thân cũng gật đầu đầy mãn nguyện: “Còn sống trở về là tốt rồi.”  

Đại ca suýt chút nữa đã bật khóc.  

Chắc là vì cảm động... ta đoán vậy.

8.

Ba năm không gặp, tất nhiên có nhiều chuyện để kể.  

Cha hỏi: “Con à, mấy năm nay ở ngoài con sống thế nào?”  

Đại ca nghẹn ngào bắt đầu kể từ đêm ba năm trước trốn nhà đi: “Hôm đó là một đêm gió lớn trăng mờ...”  

Vừa mới nói được vài chữ, mẹ đã mất kiên nhẫn: “Con à, con đi đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã, chuyện gì từ từ nói.”  

Cha cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y gật đầu: “Mẫu thân con nói đúng, ngày vui thế này không nên nhắc chuyện cũ, dễ ngứa tay.”  

Đại ca: “…”  

Cảm xúc đang lên cao liền bị nghẹn ở cổ họng, đành trơ mắt nhìn sang ta.  

Ta nhướng mày ra hiệu: “Đừng lằng nhằng nữa, nói trọng điểm đi.”  

Đại ca mới kéo cha mẹ lại: “Cha, mẹ, thật ra con còn một chuyện muốn thưa.”  

“Ba năm nay ở bên ngoài, con đã gặp được một cô gái mà con rất mến.”  

Mẹ ngồi xuống lại, ánh mắt sáng rỡ: “Nói nghe thử xem nào.”  

Đại ca: “…”  

Đại ca khựng lại, mấy lời chuẩn bị sẵn bỗng nghẹn ứ, lén nhìn ta. Ta cong môi cười, trông có vẻ cổ vũ nhưng thực ra là hả hê.

9.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ty-phu-that-kheo-chon/phan-2.html.]

Đại ca cứ tưởng nói mình có người trong lòng sẽ khiến cha mẹ nổi giận. Dù sao thì huynh ấy vẫn đang có hôn ước mà. Nhưng ba năm nay huynh không ở kinh thành, dĩ nhiên không biết cha mẹ đã sớm thương lượng với nhà họ Tống hủy bỏ hôn ước.  

Lời nguyên văn của mẫu thân là: “Cứ coi như thằng đó c.h.ế.t rồi, sao có thể để nó làm lỡ dở con gái nuôi ta được!”  

À, con gái nuôi đó chính là đại tiểu thư nhà họ Tống, Tống Trân.  

Đại ca sững người, lời định nói đều tắc tị:  

“Tiêu Nhi nàng... đã cứu mạng con.”  

“Nàng xinh đẹp, lương thiện, rộng lượng, đối xử với con rất tốt.”  

“Nhà nàng không còn ai, không nơi nương tựa, con liền đưa nàng về.”  

Đại ca càng nói càng nhập tâm, càng nói càng kích động: “Mẫu thân! Tiêu Nhi mới là người con yêu thật sự!”  

Còn chưa ai nói gì mà huynh đã nhập vai bi kịch bị chia rẽ rồi.  

Mẫu thân nghe xong bỗng đứng bật dậy, đại ca theo phản xạ che đầu, ta đứng một bên đầy mong đợi.  

"Sao con không nói sớm? Làm gì có chuyện để khách chờ lâu thế, mau mau mời người vào!”  

Đại ca ngẩn người: "Hả?”  

Ta cố nhịn cười: “Huynh còn không mau đi?”  

Đại ca ngơ ngác gật đầu rồi quay người đi mời người.  

Ta quay sang mẹ, ra hiệu nhỏ: "Mẹ, con thấy ai mà có thể yêu huynh ấy chắc chắn không phải người bình thường.”  

Mẹ hiểu ý, thở dài: “Phải đó, để xem là cô nương nhà nào mù mắt vậy, cứu được một người tính là một người.”  

Cha chậc một tiếng: “Nhóc con nói gì kỳ vậy! Con trai ta có gì không tốt! Cùng lắm là đầu óc hơi có vấn đề thôi!”  

Một câu của mẹ liền dập tắt khí thế của cha: “Phải rồi, giống hệt ông.”  

Cha: “…”  

Tội cho cha.

10.

Tiền viện bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, ta lập tức ngồi thẳng người, biết ngay là đại ca đã đưa “tẩu tẩu” về rồi.  

Tim ta đập thình thịch, ba năm nay đại ca không có nhà, ta rất hiếm khi được kích thích như vậy. Dù sao cũng không có người để trêu chọc nữa.  

Từ xa nhìn thấy “tẩu tẩu” rón rén bước vào, trên mặt che khăn mỏng, thoáng nhìn qua thật sự cũng giống ra dáng.  

Ta vội cầm tách trà lên che khóe miệng, sợ mình không nhịn nổi mà cười phá lên.  

“Tẩu tẩu” run rẩy quỳ xuống, cùng đại ca hành lễ rất chuẩn mực.  

Đại ca vội giải thích: “Tiêu Nhi nàng bị thương ở mặt khi cứu con, còn chưa lành, mong cha mẹ thông cảm.”  

Cha mẹ phẩy tay tỏ ý hiểu.  

Mắt mẫu thân không tốt, đợi hai người đứng lên rồi còn nheo mắt hỏi: “Sao con còn ngồi xổm thế? Mau đứng lên đi?”  

Đại ca thấp hơn “tẩu tẩu” hẳn một cái đầu: “…”  

Cha thì mắt tốt nhưng không dám nhìn thẳng: “Khụ, cô nương này... cao thật đấy.”  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Sợ bị lộ, đại ca vội nói: “Phải, Tiêu Nhi ăn uống tốt, nên cao hơn một chút!”  

Cha mẹ: “…”  

Rõ ràng mẫu thân đã cảm thấy có gì đó sai sai: “Nào, ngoan, lại gần mẹ chút đi.”  

“Tẩu tẩu” cứng người, đại ca thì nháy mắt với ta đến sắp bị chuột rút.  

Ta cố nhịn cười: "Mẹ, mẹ như vậy sẽ dọa người ta đó.”  

Mẹ gật đầu cười: “Là mẹ sốt ruột quá, mau ngồi đi.”  

Ta nhìn “tẩu tẩu” nhẹ nhàng thở phào, lúc nở nụ cười cũng vừa khéo chạm vào đôi mắt đen thẫm của người kia đang nhìn sang.  

Ta khẽ nhướng mày, dường như thấy hắn cũng khẽ cong môi, nhưng giây sau đã thu lại ánh nhìn, lặng lẽ ngồi xuống cạnh đại ca.  

Chỉ là... vừa ngồi xuống, đôi chân to kia vì không còn vạt váy che chắn, liền lồ lộ hiện ra trước mắt mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận