Tỷ Phu Thật Khéo Chọn

Phần 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

Ta nghe thấy cha mẹ đồng loạt hít vào một hơi. Huynh trưởng và “tẩu tẩu” vẫn chưa biết mình đã bị lộ hoàn toàn, ngơ ngác nhìn quanh.

Ta cong môi cười: “Tẩu tẩu sao lại không nói lời nào vậy?”

Mẹ dời mắt khỏi đôi chân to ấy, cau mày lại. Huynh trưởng vội vàng đọc bài chuẩn bị sẵn: "Mẹ à, Tiêu Nhi bị thương đến cổ họng, không nói được.”

Ta liếc trộm biểu cảm của mẹ, thấy bà nheo mắt lại là biết ngay cái lý do vụng về này bà chẳng tin lấy một chữ.

Thấy mẹ ngồi thẳng người lên, ta chăm chú nhìn, chờ đợi bà lên tiếng.

Không ngờ mẹ lại mỉm cười hiền hậu: “Ra vậy, Tiêu Nhi cô nương bị thương nặng, có thể thấy tình hình lúc đó hiểm nguy cỡ nào.”

“Đúng là một cô nương dũng cảm, đáng khen.”

Huynh trưởng cười rạng rỡ, định lên tiếng thì mẹ đã tiếp lời: “Đã là ân cứu mạng, thì con à, chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi.”

Huynh vừa mới thở phào liền trợn tròn mắt: “Gì ạ?!”

“Tẩu tẩu” đang được khen đến mức đỏ mặt vì chột dạ: “...”

Cha, người gần như không có tiếng nói trong nhà cũng đành phụ họa: “Mẹ con nói đúng đấy.”

Ta, người đang mong chờ màn bị đánh mắng của huynh trưởng: "....”

Huynh đứng ngẩn ra, há miệng mà không thốt nổi lời nào.

Tađành nghiêm túc lại, nhỏ giọng can: “Mẫu thân, chuyện này... không ổn lắm đâu ạ.”

Mẹ nhấp một ngụm trà: “Có gì mà không ổn, chẳng qua chỉ là cao hơn chút, ăn khỏe hơn chút, chân to hơn chút thôi. Nhà mình nuôi nổi.”

“Tẩu tẩu” cúi đầu không dám nhìn người.

Mẹ phất tay ra hiệu tôi đừng nói nữa: "Tiêu Nhi đã đến thì cứ yên tâm ở lại phủ đi.”

“Chuyện hôn sự, chúng ta sẽ nhanh chóng sắp xếp.”

Huynh trưởng suýt quỳ xuống: “Mẹ! Cái đó... còn bên nhà họ Tống thì sao...”

Mẹ ngạc nhiên nhìn sang: "Con vẫn chưa biết à? Hôn ước hủy từ lâu rồi.”

Ta lặng lẽ nhìn lên trần nhà tránh ánh mắt của huynh, nghe thấy huynh cắn răng nói: "Mẹ, thực ra Tiêu Nhi anh ấy là...”

Mẹ giơ tay xoa trán: “Mẹ mệt rồi, có gì để sau hẵng nói. Mấy năm con không ở nhà, sức khỏe mẹ càng lúc càng yếu, sau này đừng làm mẹ tức nữa.”

Chỉ một câu nhẹ nhàng đã chặn ngang lời thú nhận của đại ca.

“Nhã Nhi, con cho người dọn dẹp một viện gần phòng huynh con, dẫn Tiêu Nhi qua đó nghỉ và tham quan phủ luôn.”

Ta đành gật đầu.

Cuối cùng cha tôi cũng tìm được cơ hội chen lời: “Con trai à, vào thư phòng, cha có chuyện muốn nói.”

Ta nhìn huynh trưởng thất hồn lạc phách đi theo cha, lòng hả hê. Tuy không bị đánh, nhưng cú sốc tinh thần này cũng đáng lắm.

Thế là ta vui vẻ đi đến trước mặt “tẩu tẩu”: “Đi thôi, chị... dâu.”

Người này vừa đứng dậy, ta chỉ cao đến ngang n.g.ự.c hắn ta. Ta lặng lẽ lùi lại vài bước, bắt gặp ánh mắt như muốn nói gì đó của hắn.

Biết rõ có người xung quanh nên anh không tiện mở miệng, ta vẫn cố tình hỏi: “Sao thế, tỷ?”

Y lắc đầu, lặng lẽ đi theo sau tôi.

Ta sai người dọn dẹp viện gần phòng đại ca, rồi quay lại bảo hắn ta: “Chỗ đó còn chưa dọn xong, tẩu tẩu đến viện của muội nghỉ tạm một lát đi.”

12

Về đến viện, ta cho tất cả lui xuống. Ngay sau đó, “tẩu tẩu” liền tháo khăn che mặt ra, ung dung ngồi xuống bên bàn.

Nhìn dáng vẻ ngang tàng ấy, ta không nhịn được bật cười: "Huynh không sợ có người vào à?”

Hắn rót một chén trà, không vội uống, mà đặt trước mặt ta, rồi mới rót chén thứ hai cho mình.

Hắn uống một ngụm, mỉm cười nhìn tôi, nói thẳng: “Không phải đúng ý cô nương sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ty-phu-that-kheo-chon/phan-3.html.]

Ta cũng cười: “Ban đầu thì đúng, nhưng giờ nhìn huynh với đại ca ta kết hôn cũng thấy vui.”

“Sau này phủ nhà ta sẽ không còn buồn chán nữa rồi.”

Hắn nhăn mày lại, mặt đầy đau khổ: “Đừng mà...”

Ta bật cười, hắn cũng bật cười rồi thở dài: “Đúng là nghiệp chướng.”

Ta chống cằm nhìn hắn, hôm nay chắc vì có khăn che mặt nên y không trang điểm, gương mặt sạch sẽ tự nhiên. Lúc này cười lên, đôi mắt dài khẽ cong, khiến vẻ sắc lạnh ban nãy trở nên dịu đi nhiều.

“Hai người rốt cuộc muốn làm gì?” Ta nhìn thẳng y.

Y nhướng mày: “Phải hỏi đại ca cô.”

Ta hừ một tiếng, đổi câu hỏi: "Huynh tên gì?”

Đại ca gọi y là “Tiêu Nhi”, nói với cha mẹ là họ Lý tên Tiêu.

Rõ ràng không phải tên thật, đến giới tính còn là giả mà.

Hắn im lặng vài giây: "Lý Tiêu.”

Ta lập tức thấy mất hứng, đứng dậy bỏ đi. Y gọi ta lại: "Cô nương... giận rồi à?”

Ta quay đầu cười: “Sao lại giận được?”

Nói rồi không nán lại nữa, đi thẳng đến phòng mẹ.

“Mẹ! Người huynh mang về rõ ràng là đàn ông!”

Mẹ đang đứng trước cửa chơi với con chim cảnh, vẻ mặt vui vẻ chẳng giống vừa nãy nói thân thể không khỏe chút nào.

Nghe ta nói, bà vẫn không đổi sắc mặt, thong thả đáp: "Mắt mẹ không tốt, nhưng không mù, đương nhiên nhìn ra rồi.”

Ta: “...”

Vậy bây giờ đến chuyện đại ca là đoạn tụ mà mẹ cũng chấp nhận được luôn hả?

“Vậy sao người còn nói muốn hai người thành thân? Mẹ định thật sự cho hai nam nhân cưới nhau sao?”

Ta vốn định chỉ đùa cho huynh bị quê, mà giờ thì thấy chuyện càng lúc càng rối.

Mẹ cười gian xảo: “Lúc mẹ nói chuyện thành thân, con có thấy nét mặt hai đứa nó không?”

“Mắt trợn tròn hết cả lên, trông giống kiểu vui mừng được thành thân không?”

“Nếu thật sự sợ mẹ cản nên mới giả gái, thì nghe nói được thành thân phải vui mới đúng, sao lại như bị dọa?”

Bà “chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu: “Con trai mẹ đầu óc kém mà tưởng người khác cũng ngu như nó.”

Mẹ cúi đầu trêu con chim với bộ lông rực rỡ: “Con trai ta còn không ngu đến thế, đúng không?”

Chim cũng kêu một tiếng, khiến mẹ bật cười.

Ta: “....”

Tội cho đại ca.

Mẹ cười mỉm: “Nó đã nói muốn cưới, thì cứ để nó cưới.”

Ta vẫn không hiểu: “Nếu đại ca nói thật là người kia là nam nhân thì sao?”

Mẹ chớp chớp mắt: “Đàn ông nào? Chẳng qua là cao hơn, đen hơn, to con hơn, chân to hơn tí thôi mà.”

Ta há miệng, không tìm được lý lẽ nào để phản bác.

“Mẹ nói là con gái thì là con gái, chẳng lẽ nó dám cởi đồ ra chứng minh chắc?”

Ta bừng tỉnh, vẫn là mẫu thân đại nhân cao tay nhất!

Mẹ nheo mắt cười khẽ: “Đại ca của con cũng nên lớn rồi.”

Để nó nếm thử “mẹ ruột hiểm độc” là như thế nào?

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ta học được nhiều điều, hứa với mẹ sẽ không nói gì với huynh rồi vui vẻ quay về viện.

Trên đường đi, tâm trạng ta vui đến mức ngân nga cả khúc hát, thậm chí còn tưởng tượng ra biểu cảm đau khổ của hai người bọn họ khi bị ép bái đường, không nhịn được mà cười phá lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận