Tỷ Phu Thật Khéo Chọn

Phần 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

Lúc ta quay về phòng, ngoài Lý Tiêu ra thì đại ca cũng đang ở đó.

Đại ca quay lưng về phía ta, Lý Tiêu đang cau mày, mắt cụp xuống nói gì đó, thấy ta liền lập tức im bặt.

Đại ca quay lại, mắt sáng lên: “Muội từ chỗ mẹ về rồi à? Mẹ nói gì?!”

Ta nhún vai: “Không nói gì cả, chỉ khen hai người xứng đôi vừa lứa, trời tác thành. Còn cha thì sao? Gọi huynh đi nói gì?”

Đại ca ôm mặt, giọng nghẹn ngào: “Còn gì nữa? Mắng ta hư hỏng, ra ngoài học đòi cái tật đoạn tụ!”

Ta bật cười không nhịn được: “Thế chuyện hôn sự thì sao?”

Đại ca mặt vô cảm: “Cha nói chuyện đã đến nước này không thể không nhận ta là nam nhân, bảo ta sau này phải đối xử tốt với Tiêu Nhi.”

Ta cười suýt nữa lăn ra bàn, lau nước mắt: “Vậy muội chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử! Hahahahaha!”

Lý Tiêu im lặng một lúc: “Hay là ta trốn trước nhé.”

Bị đại ca đè lại: “Còn là huynh đệ không?! Phải đồng cam cộng khổ chứ!”

Lý Tiêu mặt không biểu cảm rút tay lại: “Theo ngươi chưa bao giờ được cam.”

Huynh trừng mắt: “Cứu ngươi một mạng, giúp ngươi làm lại cuộc đời, thế chưa đủ cam sao?”

Lý Tiêu bất lực nhắm mắt lại: “....”

Ta xen vào cười hỏi: “Vậy huynh cứu hắn kiểu gì thế?”

Hai người đang ầm ĩ lập tức im bặt, đại ca bỗng đứng bật dậy: “Không được, ta phải đi tìm mẹ! Mẹ nhất định sẽ tin ta!”

Nói rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Chỉ còn lại Lý Tiêu ở lại cùng tôi, hai ánh mắt đối diện nhau.

Ta nheo mắt lại nhìn: "Không lẽ hai người thật sự có gì đó?”

Lý Tiêu điềm tĩnh đáp: “Gì cơ?”

Người này đúng là chẳng bao giờ nói thật, thật chán.

Tôi đảo mắt, chậm rãi cười: "Ngươi không muốn cưới đại ca đúng không?”

“Ta có cách khiến hai người không phải thành thân, nhưng ngươi vẫn có thể ở lại phủ.”

Lý Tiêu lập tức nhìn tôi, ánh mắt đen sâu thẳm, sát khí lóe lên khiến ta nghẹt thở một giây. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua, hắn nhướng mày, khẽ cười: "Nói nghe xem.”

Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, l.i.ế.m môi, nhướng mày nhìn nam nhân: “Cưới ta đi.”

Lý Tiêu sững người, lập tức mất hết dáng vẻ ban nãy, lúng túng hẳn lên.

14.

Kết quả của việc đại ca đầy tự tin đi tìm mẹ, chính là ngày hôm sau cả kinh thành đều biết đại ca sắp lấy vợ. Thậm chí còn lan truyền cả chuyện tình lãng mạn giữa đại ca và Lý Tiêu do chính tay mẫu thân chắp bút, nổi tiếng khắp nơi, khiến vô số nam thanh nữ tú cảm động rơi lệ.

Ai ai cũng bắt đầu tò mò Lý Tiêu là người thế nào, thiệp mời tới phủ không ngừng tăng lên mỗi ngày, các tiệc tùng khắp phủ lớn nhỏ đều mời mẹ ta và Lý Tiêu cùng đi.

Mẫu thân chơi rất vui, đại ca thì sụp đổ hoàn toàn, còn tôi thì hả hê tột độ.

Chỉ có Lý Tiêu gần đây như người mất hồn.

“Tiêu Nhi? Tiêu Nh!” Đại ca gào bên tai hắn.

Lý Tiêu hoàn hồn, ánh mắt vừa chạm vào ta liền vội vàng dời đi. 

Thấy thế ta không nhịn được: "Tẩu tẩu cứ nhìn muội làm gì?”

Lý Tiêu lạnh mặt phủ nhận, nhưng nhìn đôi tai đỏ rực của hắn, ta không nói thêm, chỉ từ từ nhướng mày.

Đại ca bên cạnh mặt mày xám xịt: “Ngày cưới đã định rồi! Giờ phải làm sao?!”

Lý Tiêu buột miệng hỏi: “Cưới ai cơ?”

Đại ca túm chặt vai hắn lắc mạnh: "Cưới ta chứ ai!”

Ta phì cười, Lý Tiêu tránh ánh mắt: “À.”

Ba người mỗi người một tâm sự, lúc này bên ngoài có người tới báo: cha gọi huynh ta vào thư phòng. Đại ca ta thở dài rầu rĩ đi, không quên dặn Lý Tiêu không được rời khỏi phủ.

Ngay sau đó, người của mẹ lại đến gọi Lý Tiêu qua bên bà.

Huynh và Lý Tiêu nhìn nhau, rồi cùng quay sang tôi: “Cứu mạng.”

Ta: “...”

Huynh ta vào thư phòng, trước khi đi còn dặn dò kỹ càng, như thể giao phó con nhỏ vậy.

Lý Tiêu che mặt đi theo ta tới chỗ mẹ, không ngờ mẹ chẳng hỏi han gì, chỉ thưởng vài bộ y phục và trang sức, bảo cứ yên tâm ở lại phủ.

Chưa nói được mấy câu, mẹ đã bảo hai đứa về nghỉ, Lý Tiêu lúc ấy mới âm thầm thả lỏng, đang định rời đi thì sau lưng mẹ bất ngờ nói:

“À đúng rồi, vài hôm nữa trong cung có yến tiệc, hoàng hậu mời các tiểu thư các phủ, Tiêu Nhi cũng đi cùng, tiện làm quen vài người bạn.”

Lý Tiêu sẩy chân một cái, suýt quỳ xuống đất.

15.

Lý Tiêu hồn bay phách lạc trở về viện, ta cũng theo sau. Ta vốn thích nhìn gương mặt luôn bình tĩnh của người này thỉnh thoảng lộ ra chút bối rối, đáng yêu lắm.

Ta định rót trà thì thấy ấm trống, liền sai người đi châm thêm.

Lý Tiêu ngồi bên bàn, lúc này mới nhận ra ta cũng đi theo vào. Khi trong phòng chỉ còn hai người, hắn mới mở miệng: “Sao nàng cũng tới?”

“Sao, ta không được tới à?”

Lý Tiêu nheo mắt: “Ta muốn thay đồ, nàng cũng định nhìn à, Lê tiểu thư?”

Ta mở to mắt, ánh nhìn chậm rãi lướt xuống: “Chúng ta là tỷ muội với nhau, có gì mà ngại?”

Lý Tiêu: “...”

Hắn ta mím chặt môi, cau mày, mặt lạnh dọa người, chỉ là đôi tai đỏ ửng kia đã bán đứng hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ty-phu-that-kheo-chon/phan-4.html.]

Ta không nhịn được cười, còn định chọc thêm vài câu thì nha hoàn mang trà vào. Ta chống tay ngồi bên cạnh chờ, nha hoàn rót chén trà đặt trước mặt ta.

Lúc rót chén thứ hai đưa cho Lý Tiêu thì đột nhiên tay run lên, trà nóng hất thẳng lên tay đang đặt trên bàn của hắn.

Trà nóng như lửa lập tức làm ướt tay áo hắn, da tay lộ ra ngoài lập tức đỏ ửng. Y chỉ cau mày, không kêu một tiếng, lập tức vén tay áo lên, để lộ cẳng tay.

Nha hoàn hoảng hốt suýt khóc: “Nô tỳ không cố ý!!”

Ta lập tức đứng dậy, kéo tay Lý Tiêu nhúng vào chậu nước đã chuẩn bị trong phòng, quay đầu quát lớn: “Còn không mau đi mời đại phu?!”

Lý Tiêu bị ta giữ tay, cả người cứng đờ. Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Giờ không có ai, ngươi có thể kêu đau đấy.”

Lý Tiêu nhìn tôi sững lại, rồi bỗng khẽ cười: “Không đau.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu nhìn bàn tay đỏ ửng trong làn nước, thầm nghĩ chắc người này đau đến ngốc rồi.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy đại phu đến, ta bắt đầu sốt ruột, liền sai người đi giục.

Bên cạnh, khóe miệng Lý Tiêu vẫn không chịu hạ xuống, cứ như người bị thương không phải là hắn ta vậy: "Không gấp."

Ta: "..."

Rõ ràng ta nhìn thấy tay hắn đỏ lên, nhìn kỹ còn khẽ run rẩy, vậy mà hắn vẫn làm như chẳng cảm thấy gì cả.

Ta thật sự không chờ nổi nữa, đứng dậy chạy về viện mình lấy lọ thuốc mỡ trị bỏng từng dùng trước đây.

Ta đi rất vội, lúc quay lại gần như là chạy nhỏ. Lúc đến trước viện của Lý Tiêu, ta bỗng khựng lại, bắt đầu tự hỏi bản thân đang gấp cái gì?

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ta nhìn lọ thuốc trong tay, chậm rãi cau mày.

Chậc.

Ta hít một hơi, bước nhanh tới trước cửa rồi đẩy mạnh vào, vừa vào liền hoa cả mắt, có thứ gì đó vụt qua bên cửa sổ.

Ta: "?"

Lý Tiêu ngồi cạnh bàn với vẻ mặt thản nhiên: "Nhanh thế? Không bị ngã chứ?"

Ta liếc nhìn hắn ta, rồi lại quay sang cửa sổ: "Vừa rồi là cái gì vậy?"

Lý Tiêu mặt không đổi sắc: "Cái gì là cái gì?"

Ta đặt lọ thuốc vào tay anh ta rồi đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài cây cối và hoa cỏ ở xa, chẳng thấy gì cả.

Ta không cam lòng, nheo mắt nhìn kỹ những cành lá rậm rạp, những đóa hoa rực rỡ...

"A!" Tiếng rên rỉ nén lại của Lý Tiêu sau lưng khiến ta bỏ luôn ý định điều tra, vội vàng quay lại xem tay hắn.

Sau khi ta bôi một lớp thuốc lên tay hắn, nha hoàn mới từ tốn dẫn đại phu đến. Đại phu nhìn qua rồi kê đúng loại thuốc mà ta vừa dùng, khiến ta nhẹ nhõm hẳn.

Sau khi mọi người lui ra, ta mới an tâm tiếp tục hỏi: "Vậy vừa nãy là gì?"

Lý Tiêu: "..."

Hắn ta bất lực cười: "Nàng nhìn nhầm thật mà..."

Ta gật đầu: "Ta hiểu rồi, ngươi có tư tình vụng trộm."

Lý Tiêu: "?"

Tôi đứng dậy bước ra ngoài: "Ta đi nói với mẹ ngay, nói lúc đại ca ta không có mặt, ngươi lén lút thông đồng với người khác, bị ta bắt gặp, kẻ kia nhảy qua cửa sổ trốn mất, ngươi có lỗi với đại ca ta."

Lý Tiêu: "..."

Nam nhân dùng tay không bị bỏng kéo ta lại, chắn trước mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của hắn ta: "Tha cho ta đi mà."

Hắn kéo ta ngồi xuống bên bàn, rót cho tôi một tách trà, ta vẫn nhìn chằm chằm không động đậy.

Dưới cái nhìn chăm chú của ta, hắn ta khẽ huýt sáo một tiếng. Trước mắt ta thoáng qua một bóng người, mấy người bất ngờ xuất hiện.

Ta mở to mắt kinh ngạc: "!"

Lý Tiêu bên cạnh giải thích: "Là ám vệ của ta."

Ta há hốc mồm, không biết nên hỏi tại sao hắn ta lại có ám vệ, hay tại sao ám vệ của hắn ta lại mặc đồ...  Sặc sỡ thế này?

"Trong truyện ai mà chẳng nói ám vệ mặc đồ dạ hành toàn đen? Còn mấy người này..."

Ta chỉ vào người ám vệ mặc nguyên một bộ xanh lá: "Cho hỏi màu này có ý nghĩa gì không?"

Ám vệ không trả lời ngay, nhìn về phía Lý Tiêu, thấy y gật đầu mới lên tiếng: "Vì ta thường nấp trên cây."

Ta: "?"

Ánh mắt ta từ hắn chuyển ra hàng cây ngoài cửa sổ. Bây giờ đang giữa mùa hè, tán cây xanh um, cành lá rậm rạp...

Thật sự là... hợp ghê.

Ta gật đầu ngu ngơ, lại nhìn sang người tiếp theo mặc áo hồng nhạt quần xanh non, ám vệ này lên tiếng đúng lúc: "Ta nấp trong bụi hoa."

Ta há miệng lớn, thật sự bị sốc.

Tới người tiếp theo, ta phấn khích giơ tay: "Ta đoán thử được không?"

Lý Tiêu bên cạnh không nhịn được cười: "Đương nhiên."

Ta đầy mong đợi nhìn người mặc áo xanh lam: "Ngươi nấp sau hòn giả sơn!"

Ám vệ mặt lạnh gật đầu.

Ta được tiếp thêm động lực, quay sang đoán người mặc áo xanh đen. Ta cau mày suy nghĩ rất lâu, rồi chạy ra cửa tìm xem có chỗ nào màu giống vậy.

Cuối cùng vẫn là Lý Tiêu cười kéo ta ra ngoài, ngẩng đầu chỉ lên mái nhà: "Cậu ta nấp ở trên đó."

Ta: "!"

Lý Tiêu lại huýt sáo một tiếng, trong chớp mắt tất cả bọn họ biến mất.

Ta vội vã chạy ra ngoài, kiểm tra từng cái cây, từng bụi hoa, từng hòn giả sơn – quả nhiên không thấy bóng dáng ai cả!!

Lý Tiêu nhìn sự ngạc nhiên của ta, khẽ cười: "Nếu dễ bị phát hiện thế, thì đâu còn gọi là ám vệ?"

Ta thậm chí quên cả việc phải hỏi Lý Tiêu rốt cuộc là ai, đầu óc đã bị nhóm ám vệ kia chiếm hết chỗ rồi – cả buổi chiều ta đều ở trong viện chơi trò "tìm điểm khác biệt".

Còn Lý Tiêu thì ngồi trong phòng, mở cửa ra nhìn ta, thỉnh thoảng còn cố tình đưa vài gợi ý sai để trêu ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận