Nàng ấy khác hẳn vẻ ngang ngược hôm qua, khẽ khàng cúi chào ta, "Tuệ Nương tỷ tỷ, hôm qua là muội đường đột, xin tỷ tỷ đừng để trong lòng."
Ánh mắt ta lướt qua mọi người trong sảnh, mặt Thẩm thẩm Hiền Phần vẫn còn sưng, trán Hồng Nương trầy da đóng vảy, ngay cả trong mắt Hồi Nhi gan dạ nhất cũng viết đầy nỗi sợ hãi.
Nhưng ta còn có thể làm gì?
Ta quỳ xuống trước nàng, "Công chúa thiên tuế, làm ta hổ thẹn quá."
Nàng ấy vụng về vội vàng đỡ ta dậy, "Tỷ tỷ, tỷ…"
"Đủ rồi." Liễu Tĩnh Hòa bước đến giữa ta và Vĩnh Dương, hắn đỡ ta dậy, "Công chúa, xin nàng đừng đến quấy rầy chúng ta nữa."
Nói là vậy, nhưng hắn lại không dám nhìn Vĩnh Dương.
Dường như chỉ cần nhìn một cái, hắn sẽ không thể kiên định lựa chọn ta nữa.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Vĩnh Dương rưng rưng nước mắt, "Liễu Tĩnh Hòa, sáu năm ta và huynh kề vai sát cánh chiến đấu, trong lòng huynh rốt cuộc tính là gì?"
Liễu Tĩnh Hòa thở dài một tiếng, "Nàng đi đi."
Sáu năm ta và Liễu Tĩnh Hòa chia xa, là sáu năm Liễu Tĩnh Hòa và Vĩnh Dương phó thác sinh tử cho nhau.
Sáu năm này, khiến hắn không thể nhìn thẳng vào mắt Vĩnh Dương nữa.
Ta cười nói: "Liễu Tướng quân, ngươi lương tâm cắn rứt."
Hắn trầm mặc một lát, mới nói: "Tuệ Nương, nàng có thể đừng ép ta không?"
Ta trầm mặc một lát, hỏi: "Liễu Tĩnh Hòa, ngươi có biết ta muốn gì không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn ngờ vực nhìn ta, không hiểu vì sao ta đột nhiên nói những điều này.
"Thôi vậy, ngươi đi đi."
"Ta đi đâu? Ta không đi đâu cả!"
"Ngươi không yêu ta, ngươi ở lại đây chỉ là sỉ nhục ta mà thôi."
"Tuệ Nương…"
"Ngươi muốn chuộc tội sao? Ngươi bắt đi ta, rồi lại bỏ rơi ta, ta là cái ác của ngươi, là sai lầm của ngươi, là trách nhiệm ngươi phải gánh vác."
"Liễu Tĩnh Hòa, ngươi dù có tốt hơn cha mẹ ta một chút, nhưng rốt cuộc các người đều giống nhau."
Không ai đối xử thật lòng với ta.
Yến Tuệ nếu đã c.h.ế.t thì tốt biết mấy, Yến gia có thể ôm bài vị diễn cảnh cha hiền con hiếu, Liễu Tĩnh Hòa cũng có thể ôm bài vị diễn cảnh tình sâu không phụ.
Yến Tuệ nếu đã chết, trên đời này sẽ không có cha mẹ độc ác, cũng không có người đàn ông phụ bạc.
Thật là chuyện vẹn cả đôi đường.
Nhưng mà tại sao? Tại sao chứ! Mạng ta dựa vào đâu mà lại hèn mọn?
Ta ở giây phút đau đớn nhất lại được tự do.
Hồi Nhi chạy đến bên cạnh ta, "Mẹ, sao mẹ khóc vậy?"
Ta ôm nàng, "Mẹ là vui."
"Vui cũng khóc sao ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tue-nuong/chuong-9.html.]
"Ừm, vui cũng khóc."
12
Ta sắp xếp hành trang xong xuôi, chuẩn bị cùng Hồi Nhi đi về Giang Nam.
Khi ra khỏi thành, chỉ thấy Hồng Nương và Thẩm thẩm Hiền Phần đang vác gói đồ đứng chờ bên đường, "Tiện đường đi chung một cỗ xe ngựa."
Ta vén rèm xe, "Lên đây đi."
Xem, cuối cùng vẫn có người đối xử thật lòng với ta.
Sau này trời cao biển rộng, mặc sức ta đi.
HOÀN CHÍNH VĂN
Phiên ngoại
Ta thuê lại một cửa hàng nhỏ bên bờ Thái Hồ, chuyên bán rượu.
Hồng Nương hỏi ta nên đặt tên gì cho quán.
Tháng năm ở Kinh thành như mộng như ảo, chỉ mong Giang Nam giữ lại cho ta sự an yên.
Ta nói: "Cứ gọi là Lục An Cư."
Thẩm thẩm Hiền Phần tay nghề tốt, làm việc nhanh nhẹn; Hồng Nương lanh lợi, giỏi mời khách. Lục An Cư nhanh chóng tạo dựng danh tiếng ở Tô Châu, không ít văn nhân mặc khách tìm đến vì danh tiếng.
Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, duy chỉ có Hồi Nhi, vẫn là cái tên ma vương náo loạn thế gian đó.
Lão tiên sinh ôm đầu, tay run rẩy chỉ vào Hồi Nhi, "Đứa trẻ này không thể dạy dỗ được! Đứa trẻ này không thể dạy dỗ được!"
Ta liên tục xin lỗi, suýt nữa quỳ xuống trước mặt hắn, Hồi Nhi vẫn bị đuổi học.
Ta vớ lấy cái chổi lông gà định đánh, nàng co chân chạy, nhanh như thỏ, hoàn toàn không bắt được.
Ta giận sôi gan, nhất định phải bắt đứa nhóc này làm món thịt xào với chổi lông gà, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông gió trước cửa lay động, có khách đến.
Ta vung chổi một cái, Hồi Nhi linh hoạt ngồi xổm xuống—
Hay thật, con gái không đánh trúng, vị khách vừa mới vào lại bị ném trúng túi bụi vào mặt.
Ta vội vàng bước lên bồi thường và xin lỗi.
Đối diện là một nam tử trẻ tuổi, ôn hòa nhã nhặn, hắn cười nói: "Không sao."
Ta xấu hổ đến mức không có chỗ giấu mặt, Hồi Nhi lại cười khúc khích.
Vẫn là Hồng Nương mắt tinh tay nhanh, vòng tay ôm ngang eo Hồi Nhi, "Rơi vào tay ta rồi, xem ta sửa trị ngươi thế nào!"
"Để công tử chê cười rồi, là ta dạy con không đúng cách."
Nam tử kia cười lắc đầu, "Thánh nhân nói giáo dục không phân biệt, mọi người trên thế gian đều bị nhốt vào một khuôn mẫu mới là không tốt."
Hắn nói đúng, nhưng Hồi Nhi vẫn đáng bị đánh.
Thẩm thẩm Hiền Phần bê ra một vò rượu, "Hậu sinh trẻ tuổi này không tồi, vò rượu này tặng ngươi, thay chủ quán chúng ta xin lỗi."
Vị công tử kia có chút hoảng hốt, "Ta không phải đến mua rượu."
Lúc này ta mới nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một hộp đựng thức ăn.
"Ta vừa mới dọn đến đây, cũng không có gì đáng giá để mang ra, liền gửi ít bánh ngọt tự làm, đến chào hỏi làm quen. Đều là hàng xóm láng giềng, sau này cũng tiện qua lại giúp đỡ nhau."