TUỆ NƯƠNG

CHƯƠNG 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

2

 

Thủ lĩnh thổ phỉ họ Liễu, tên Tĩnh Hòa, một cái tên vô cùng thư sinh.

 

Vốn dĩ ta cho rằng cái tên này đã bị hoang phí rồi, không ngờ đầu vừa gội râu vừa cạo xong, hắn lại là một công tử bột.

 

Ta coi như đã hiểu vì sao hắn lại không câu nệ phép tắc, vẻ ngoài tươi roi rói như vậy mà đứng giữa đám đàn ông kia, không biết phải đánh bao nhiêu trận mới có thể khiến người khác nể phục?

 

"Phu nhân." Hắn thay bộ quần áo sạch sẽ, đứng ngồi không yên, "Cái này khó chịu quá!"

 

Nói rồi, hắn định cởi ra để thay lại đống giẻ rách kia.

 

Ta lườm một cái, hắn lúng túng rụt tay lại, "Mấy huynh đệ mà thấy thì cười cho thối mũi mất, đồ bỏ đi này!"

 

Thấy ta lông mày dựng ngược, hắn giật mình một cái, thân hình cao lớn run rẩy, vừa trốn ra ngoài vừa lẩm bẩm nhỏ giọng, "Thật là, sao lại cưới phải một dạ xoa chứ."

 

"Liễu Tĩnh Hòa, chàng mau cút về đây cho ta!"

 

"Ta ngốc à? Ta mới không về!"

 

Ta bật cười vì tức, một kẻ như vậy sao lại lên núi làm cướp được chứ?

 

Hiện giờ tuy nói không được coi là thời thái bình thịnh trị, nhưng cũng yên ổn, thuế má tuy có nặng nề, nhưng cũng không đến nỗi không gánh vác nổi.

 

Khi Liễu Tĩnh Hòa trở về, hắn mang cho ta một bó hoa dại trong núi, cũng không biết là ai dạy hắn.

 

Hắn đã quen hoang dã, không thích quy củ thế tục, nhưng không tiếc lấy lòng ta.

 

Thỉnh thoảng hắn cũng hỏi ta, "Sao nàng chưa bao giờ nói mình thích gì, muốn gì, mỗi lần ta đều phải vò đầu bứt tai mấy bận mới biết nên tặng gì."

 

"May mà không phải vò tóc ta, không thì ta đã hói đầu mất thôi."

 

Ta trầm mặc một lát, mới nói, "Có nói cũng chẳng ai thèm để ý."

 

Đại tỷ là tài nữ nổi danh gần xa, nàng thích tàng thư; Tiểu muội là mỹ nhân nổi danh gần xa, nàng thích son phấn.

 

Sở thích của các nàng, ngay cả con chuột chuyên trộm lương thực trong nhà ta cũng biết.

 

Nhưng không ai biết ta thích gì.

 

Thật ra không phải chưa từng nói, ta thích hội họa, chỉ là không ai nhớ. Văn phòng tứ bảo thượng hạng chất đầy kho của Đại tỷ, các loại son phấn thường bị Tiểu muội tiện tay làm rơi.

 

Thế mà ta ngay cả đồ các nàng không cần cũng không thể nhặt.

 

"Vì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tue-nuong/chuong-2.html.]

 

"Ai biết là nhặt hay là trộm?"

 

Liễu Tĩnh Hòa cau mày, nghĩ một hồi lâu, "Nương tử, nàng không phải con ruột sao?"

 

Phải chi không phải thì tốt rồi, tiếc là mắt ta giống mẹ, miệng giống cha, ai nhìn vào cũng phải nói một câu là con cháu lão Yến gia các người.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Liễu Tĩnh Hòa tặc lưỡi khen lạ, "Chưa từng thấy người nào như vậy. Không sao đâu, nương tử, chẳng phải chỉ là hội họa thôi sao? Ta sẽ tìm sư phụ cho nàng, chúng ta ở trong trại cũng học được!"

 

Ta thừa nhận Liễu Tĩnh Hòa khi ấy khiến ta quên hết cả trời đất.

3

 

Tiếc thay Liễu Tĩnh Hòa cũng thất hứa.

 

Biên ải cáo cấp, hắn phải đi tòng quân.

 

Ta thấy hắn có vấn đề về đầu óc, thời thái bình thì hắn làm giặc, có chiến tranh rồi lại muốn đi làm binh.

 

Thế nhưng Liễu Tĩnh Hòa lại khác hẳn mọi khi, "Nương tử, ta phải kiếm cho chúng ta một tiền đồ tốt đẹp, ta không muốn con của chúng ta sinh ra đã là thổ phỉ."

 

Ta vuốt ve cái bụng dưới hơi nhô lên, "Ta không màng những thứ này, chúng ta không thể cứ sống an ổn được sao?"

 

Thế nhưng hắn lại không nghe thấy ta nói gì, hắn chỉ nắm lấy tay ta, đặt một miếng ngọc bội vào tay ta, "Đợi ta trở về."

 

Hắn ra đi không chút do dự.

 

Ta đứng trên đỉnh núi nhìn hắn đi xa, mặc cho gió thổi rối tung xiêm y của ta.

 

Ta luôn có thể bị bỏ rơi, bất cứ ai, bất cứ lúc nào, đều có thể dễ dàng bỏ rơi ta.

 

Ta không biết một người phụ nữ phải làm sao để một mình sinh con, Liễu Tĩnh Hòa có biết không? Hay là hắn thật ra chưa từng nghĩ tới?

 

Liễu Tĩnh Hòa đi rồi, sơn trại cũng tan rã, các thẩm thẩm, các cô nương từng thân thiết trước đây góp cho ta chút bạc, các nàng nói với ta, "Tuệ Nương, hãy bảo trọng."

 

"Đa tạ." Ta cầm chút bạc ấy, tìm một thôn trang để trú, an tâm dưỡng thai.

 

Nếu ta đủ lòng dạ sắt đá, uống một bát hồng hoa xuống, cũng có thể thoát khỏi nỗi khổ sinh nở này.

 

Nhưng ta không nỡ.

 

Không phân rõ là không nỡ Liễu Tĩnh Hòa, hay là muốn có một sự tồn tại sẽ không bỏ rơi ta, ta biết rõ điều này rất nguy hiểm, nhưng vẫn không chút do dự dấn thân vào.

4

 

Ta sinh hạ một cô con gái, đôi mắt nàng giống Liễu Tĩnh Hòa, nhưng miệng lại giống hệt ta, mang theo vẻ bướng bỉnh không hợp thời.

 

Ta đặt tên cho nàng là Yến Hồi, ôm nàng trở về Yến phủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận