Trúng xổ số
Chương 4
Liên tục nhiều ngày tôi xin nghỉ phép, không rời khỏi bệnh viện, ngày đêm chăm sóc mẹ.
Ban đêm tôi đi đổ bô ti ểu, ban ngày chạy khắp nơi cùng mẹ làm các x ét nghi ệm, nộp tiền viện phí, mệt đến mức thở h::ổn hể,,n.
Nhìn thấy sắc mặt của mẹ ngày càng tốt lên, tôi mới nhớ ra một chuyện.
"Anh con đâu, sao anh ấy không gọi điện gì cả?"
"Không có nói với nó." Mẹ #trasuatiensinh tôi vừa gặm quả táo tôi mới gọt xong, vừa thờ ơ trả lời.
"Tại sao không nói với anh ấy?"
#trasuatiensinh
“Xời!! Nói với nó có ích gì đâu. Nó vụng về chẳng biết làm gì cả, chẳng đáng tin chút nào.”
“Không giống con, cẩn thận và chu đáo, thật may mắn vì có con ở đây. Nếu không mẹ với ba cũng không thể lo liệu nổi. Bệnh viện bây giờ đều tự nộp viện phí online, mấy cái trên màn hình ba nhìn không hiểu gì cả,” ba tôi vừa cười vừa khen ngợi tôi.
Những lời khen này không làm tôi vui chút nào, ngược lại chỉ khiến tôi thấy nặng nề hơn.