Trung Trinh
Chương 5
Di mẫu bỏ mũ phượng, quỳ gối ngoài chính điện, khẩn cầu Hoàng thượng lâm triều xử lý quốc sự cũng vô ích.
Mẹ là người quyết đoán, thấy vậy, về nhà liền lập tức chuẩn bị đến Lương Châu, đồng thời lệnh cho người nhà thu xếp hành lý, lấy cớ thăm người thân, đưa ta về Giang Nam.
Mẹ đeo yên ngựa xong, quay người nhìn ta, nói: "Mẹ đã gửi thư cho ngoại tổ của con rồi. Cửu phụ con phải ở lại kinh thành bảo vệ Thái tử, chuyến này chỉ có thể mình con đi thôi."
Ta mấp máy môi, cau mày, lòng rối như tơ vò.
Làm sao ta có thể... bỏ trốn một mình?
Mẹ hiểu lòng ta.
Bà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lông mày và đôi mắt ta: "Trinh nhi, đây không phải là việc con một mình chạy trốn để cầu sống. Nếu như giấc mộng của con là thật, trăm năm cơ nghiệp của triều đình sẽ được bảo tồn ở Giang Nam, vậy thì con đi sớm một ngày, Lạc Dương sẽ có thêm một ngày sinh cơ."
Mẹ đặt vào tay ta một vật, ta cúi đầu nhìn, là ấn tỷ của Hoàng hậu.
Còn có một đạo chiếu thư, nếu kinh thành gặp nạn, sẽ lập Quảng Lăng vương làm Thái tử.
Ngón tay ta run rẩy, mẹ nắm chặt lấy, giúp ta giữ vững, nói: "Hứa với mẹ, con có thể làm được."
Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, ta cắn chặt môi, gật đầu.
"Con ngoan." Mẹ cúi đầu, áp trán vào trán ta một cái, buông tay rồi xoay người lên ngựa.
Tiếng vó ngựa trên con đường cổ xưa dần dần xa khuất, tiếng ve sầu kêu râm ran giữa những hàng liễu, lòng ta rối như tơ vò, ôm chặt ấn tỷ, bất an quay đầu lại nhìn.
Cửu phụ đứng bên cạnh xe ngựa, lặng lẽ nhìn ta.
Lần này, cửu phụ không giống như trước đây bước tới, lau đi những giọt nước mắt yếu đuối trên mặt ta.
Cửu phụ đã quyết tâm.
Bởi vì loạn thế sắp đến, nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Trong kinh thành, khắp nơi đều có tai mắt, việc về Nam không nên lộ liễu.
Mọi thứ đều đang âm thầm gấp rút chuẩn bị.
Trống trận vô thanh, dồn dập gõ vào lòng ta.
Trước lúc lên đường, ta cầu một lá bùa bình an bỏ vào túi thơm, cùng với thanh bảo kiếm của cha treo trong nhà, đưa đến Triệu gia.
Người mở cửa là một bà lão, tuổi đã cao, tai lại nặng, ta nói mấy lần, bà vẫn nghiêng tai vẻ khó hiểu: "Hả? Cô nương là nhà ai vậy?"
Ta lắc đầu, nói ngắn gọn, chỉ nhờ bà ấy đưa đồ cho Triệu Ký Thành là được.