Trung Trinh
Chương 4
Ta không sao bình tâm được, nước mắt dần ứ đầy khoé mi, nhìn hắn mà nói: "Viên Tự Quan, ta đã từng thích ngươi..."
Ta thích tài hoa của hắn, thích cả sự dịu dàng mà hắn giả vờ đến mức chân thật.
Trên đường chạy nạn về phương Nam, hắn bảo vệ ta, chăm sóc ta, có một cái bánh cũng nhịn đói giấu đi cho ta ăn.
Mất cha mất mẹ, hắn nói hắn chính là chỗ dựa của ta.
Hắn dỗ dành ta hết lần này đến lần khác những lời mê sảng khi bệnh, ôm ta vượt qua từng đêm kinh hoàng tỉnh giấc vì ác mộng.
Nếu không phải trước lúc lâm chung, ta tận tai nghe thấy đứa trẻ có dung mạo giống hắn gọi hắn là cha, tận mắt nhìn thấy Phật đường khóa chặt ở hậu viện còn có một cánh cửa bí mật khác.
Hắn bước vào đó, cùng nữ nhân khác cúi đầu cười nói vui vẻ.
E rằng cả đời này ta đã chìm đắm trong giấc mộng si tình do hắn dệt nên mất rồi.
Có những lúc, ta không nhịn được mà trách hắn, sao hắn không giả vờ đến cùng, hay là cứ xấu xa cho triệt để.
Đằng này lại khiến cho ta, ngay cả khi muốn hận hắn, cũng chẳng biết nên làm thế nào.
Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự chua xót nơi cổ họng, nuốt ngược nước mắt vào trong, từng chút, từng chút một, cố gắng gạt bỏ hết oán hận dây dưa từ kiếp trước.
"...Nhưng đó là chuyện của trước kia rồi, trong lòng ngươi rốt cuộc có ai, tự ngươi rõ ràng nhất, đừng đợi đến khi cưới ta rồi mới hối hận."
Vừa nói, ánh mắt ta vừa hạ xuống, dừng lại trên chiếc túi thơm đeo bên hông hắn.
Con ngỗng kia, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, là do lúc trước ta vụng về mới thêu thành ra như vậy.
Tim ta nhói đau, ta vội vàng giật lấy, tránh bàn tay hắn đang vô thức cố giành lại.
Ta cười trong nước mắt, nói: "Ngươi rõ ràng biết, ta hận nhất kẻ phụ bạc."
Tay Viên Tự Quan cứng đờ giữa không trung, sắc mặt trắng bệch.