Trung Trinh
Chương 3
Triệu Ký Thành này thật sự là kỳ quái, những vị tiến sĩ nghèo khác nếu có nhà giàu vừa ý muốn làm tiểu tế, còn chẳng kịp vui mừng, hắn lại cứ từ chối hết người này đến người khác.
"Ngay cả con gái của phủ Xương Bình bá cũng bị hắn từ chối, tức đến nỗi lão bá tước mắng hắn là 'Tên tiểu tử không biết nhìn người'."
Cửu phụ lắc đầu quay lưng đi, cười nói: "Loại người này, chí không ở chỗ đó, Trinh nhi, con không thu phục được đâu, vẫn nên ngoan ngoãn tìm một nhà giàu có, chỉ cần chân tâm với con, an ổn sống một đời là tốt lắm rồi."
Nhưng chẳng mấy chốc sẽ không còn những ngày tháng an ổn nữa.
Ta lo lắng nhìn bóng lưng cửu phụ.
Nếu ta sống lại sớm hai năm, dù chỉ một năm thôi, cũng còn kịp thuyết phục người nhà đề phòng động tĩnh của các phiên vương ở biên cảnh, để cha mẹ sớm bày ra kế sách ứng phó.
Vậy mà chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa, tai họa của kiếp trước sẽ ập đến.
Bình thường ta vốn là người không màng thế sự, giờ lại giả vờ như vô tình nhắc đến chuyện triều chính, mẹ và cửu phụ đều cười, nói ta là do gặp ác mộng nên sợ hãi.
Ta lo lắng đến mức mất ngủ, trong miệng đều nổi đầy mụn nước.