Trung Trinh

Chương 1

“Bảng nhãn?"

Mưa xuân lất phất, sấm rền ẩn hiện, trong phòng dù đã thắp đèn nhưng vẫn mờ ảo.

Mẹ bị một ngụm trà nóng làm bỏng miệng, vội vàng đặt chén trà xuống, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Ngay cả Đông cung con cũng không vừa mắt, cứ luôn miệng nói cái gì mà muốn tìm người có duyên, lúc nào cũng Viên gia ca ca, ta còn tưởng con ưng tên đó chứ."

Tay đang chép kinh Phật của ta chợt khựng lại, trước mắt bỗng hiện lên cảnh tượng ở yến tiệc Kim Minh trì hôm qua. 

Hoàng hậu di mẫu nói đùa muốn chỉ hôn cho ta, Viên Tự Quan thì xa cách, lãnh đạm, cứ như thể muốn tránh ta càng xa càng tốt.

Hắn nghiêng người khuất vào bóng tối, tránh né ta, e sợ ta sẽ chọn trúng hắn.

Nghĩ kỹ lại, dù là kiếp trước khi ta bệnh nặng hay vô số lần ta cùng hắn chung chăn gối, hắn cũng chỉ để lại cho ta một bóng lưng.

Thế nhưng, khi ta làm theo ý hắn mà bỏ qua hắn, chỉ vào vị bảng nhãn gầy gò, ít nói kia thì Viên Tự Quan lại đột nhiên nhìn thẳng vào ta, ánh mắt chặt chẽ mà sắc bén.

Hắn chắc hẳn nghi ngờ ta đang giở trò lạt mềm buộc chặt, lấy người khác ra làm trò đùa để thu hút sự chú ý của hắn. 

Hắn còn lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, âm thầm cảnh cáo ta đừng có kiêu căng ngạo mạn.

"Nếu đã không có ý với người ta, thì đừng có tùy tiện đùa giỡn. Triệu công tử gia cảnh nghèo khó, phẩm hạnh đoan chính, một lòng chỉ lo việc triều đình, cho dù có lấy thê tử cũng không muốn một cô nương đỏng đảnh như nàng đâu."

Hắn hình như cho rằng, hắn xem thường ta thì tất cả nam nhân trong thiên hạ cũng giống như hắn vậy.

Nhưng hắn cứ yên tâm, kiếp này ta tuyệt đối sẽ không chọn hắn nữa.

Ta ngừng bút, nhìn vào trang giấy, đầy những lỗi sai.

Ta đặt bút xuống, đem kinh Phật chép sai ném vào lư hương, cười nói: "Con gái cũng không phải là vô cớ nổi hứng, chỉ là phát hiện ra Viên gia ca ca đã có ý trung nhân thôi ạ."

Mẹ ngạc nhiên: "Mẹ chưa từng nghe nói qua chuyện này."

Ngoài cửa sổ gió mưa ồn ào, sương mù thổi qua hoa hải đường, cảnh vật phía trước mịt mờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận