Trùm trường thích tôi rồi
Chương 9: Những Ràng Buộc Không Thể Cởi
Ngày hôm sau, tôi đến lớp với một tâm trạng nặng trĩu. Mọi thứ dường như đang đi quá xa, và tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa. Minh Đăng không còn là một cậu bạn khó gần, mà là một người có thể thao túng mọi hành động của tôi. Mỗi lần nhìn cậu ta, tôi lại cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết, như thể tôi chỉ là một món đồ chơi trong tay cậu ta.
Sáng nay, khi tôi vừa bước vào lớp, ánh mắt Minh Đăng đã dừng lại ở tôi ngay lập tức. Cậu ta không nói gì, chỉ quan sát tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể đang đoán xem tôi sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng hôm nay, tôi không muốn cứ tiếp tục như thế này nữa. Tôi không thể sống mãi trong sự kiểm soát và nỗi lo sợ mỗi khi Minh Đăng đến gần. Dù cho cậu ta có đe dọa và khiến tôi sợ hãi, tôi cũng phải tìm cách đứng lên.
Giờ ra chơi, tôi ngồi xuống bàn, cố gắng làm như không để ý đến Minh Đăng. Nhưng cậu ta lại bước đến gần, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
"Đi với tao," Minh Đăng ra lệnh, giọng điệu không thể chối cãi.
Tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng lần này tôi quyết tâm không im lặng nữa. Tôi đứng dậy và đối mặt với cậu ta, nhìn thẳng vào mắt Minh Đăng.