TRÙM TRƯỜNG NGÀY NÀO CŨNG KÊU CỨU MẠNG

Phần 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

9.

 

Tôi có chút hối hận vì đã về nhà cùng Kỳ Liên.

 

Tôi gấp sách lại.

 

Cậu ta đang nghĩ: "Chị ấy đỏ mặt rồi, dễ thương quá."

 

Tôi uống nước.

 

"Chị ấy dùng cốc của mình uống nước, có phải tức là chúng ta đã hôn nhau rồi không?"

 

Tôi vô tình phun ra ngoài.

 

"Chị ấy bị sặc rồi, mình có nên hô hấp nhân tạo cho chị ấy không?"

 

Tôi thật sự cạn lời: "Tuổi còn trẻ thì bớt xem mấy thứ không lành mạnh lại!"

 

Cậu ta: "Vậy thì tôi xem cậu."

 

Thua, tôi thua rồi.

 

Chọc không nổi, tôi trốn.

 

Tôi sang phòng bên cạnh tắm rửa, kiên quyết từ chối chiếc khăn tắm Kỳ Liên đưa qua, đồng thời khóa trái cửa phòng.

 

Tôi không có thói quen ngủ sớm, tắm xong lại đọc sách một lúc, cảm thấy nhàm chán, liền muốn thử xem khoảng cách có thể nghe được tiếng lòng của Kỳ Liên là bao xa.

 

Nhưng vừa xuống lầu thì đã thấy hiệu trưởng.

 

Ông ấy ngồi trước bàn trà, cười và vẫy tay với tôi: "Bạn học Bạch Tô, qua đây ngồi đi."

 

Tôi suy nghĩ một lát rồi đi qua ngồi xuống.

 

Hiệu trưởng đưa một tách trà đặt trước mặt tôi: "Trà Ô Long, thử xem có thích không?"

 

Tôi không động đậy, nhìn thẳng vào ông ấy: "Thầy muốn em tránh xa Kỳ Liên một chút phải không ạ?"

 

Hiệu trưởng sững người một lúc, rồi cong mày cười: "Em hiểu lầm rồi. Là thầy đã chuyển cậu ấy đến lớp các em, cũng là thầy đã bảo cậu ấy làm bạn cùng bàn với em."

 

Lần này đến lượt tôi sững sờ: "Tại sao ạ?"

 

"Vì Kỳ Liên. Thầy tin em cũng nhìn ra rồi, Kỳ Liên không được bình thường cho lắm, cậu ấy... có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng."

 

Em không nhìn ra, cảm ơn thầy.

 

"Thực ra, em là người do chính thầy tuyển vào trường. Đương nhiên thành tích của em cũng đủ tiêu chuẩn... nhưng vì sợ em không đến, thầy đã đưa ra điều kiện miễn toàn bộ sinh hoạt phí, giảm một nửa học phí."

 

"Số tiền này đều do cá nhân thầy bù vào."

 

Hiệu trưởng cười tủm tỉm, vẻ ngoài nho nhã của ông ấy không hề cho thấy ông đang tính kế tôi.

 

Ông ấy thậm chí còn biết tôi không thích nợ ân tình người khác.

 

Tôi nén lại cảm giác khó chịu: "Thầy muốn em làm gì?"

 

"Thầy muốn em làm bạn với Kỳ Liên, ồ, nếu em đồng ý, tốt nhất là có thể làm bạn gái cậu ấy."

 

Tôi cười lạnh: "Thầy hy vọng bạn gái của cậu ấy là người dùng lợi ích để đổi lấy?"

 

"Có gì không được? Thầy rất có tiền, Kỳ Liên lại càng có tiền hơn, tài sản cá nhân của cậu ấy gấp năm lần của thầy, ít nhất ở thành phố Đồng Thành này không ai có thể bì được với cậu ấy. Em thật sự không suy nghĩ kỹ một chút sao?"

 

Tôi thừa nhận mình đã rung động.

 

Nếu có thể nằm ngửa mà thắng, ai lại muốn vất vả đi phấn đấu cho một tương lai vô định?

 

Nhưng mà, "Kỳ Liên có một nữ thần, trong ví của cậu ấy có ảnh của cô ấy, cậu ấy rất trân trọng."

 

"Là em," hiệu trưởng nói chắc như đinh đóng cột, "Đó là em."

 

Không thể nào! Tôi theo phản xạ muốn phản bác lại.

 

Từ nhỏ tính tôi đã hoang dã, chỉ thích mặc quần dài, tuyệt đối không thể mặc váy... nhưng lời đến bên miệng, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

 

Hai năm trước vào ngày sinh nhật tôi, mẹ đã tặng tôi một chiếc váy làm quà.

 

Sự mong đợi trong mắt bà quá rõ ràng, cuối cùng tôi vẫn mặc nó vào.

 

Sau đó trải qua một ngày đầy gượng gạo.

 

"Nhớ ra chưa?" hiệu trưởng hỏi tôi, "Các em đã gặp nhau từ lâu rồi."

 

Tôi mím môi: "Không nhớ ra."

 

Ngày hôm đó có thể đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể tôi thật sự đã gặp Kỳ Liên, nhưng tôi không muốn hồi tưởng lại quá nhiều.

 

Về ngày hôm đó, tôi chỉ nhớ mình suýt bị cha dượng xâm phạm.

 

Chỉ nhớ mẹ tôi vì bảo vệ tôi mà đã hy sinh bản thân.

 

Dù tôi có vắt óc suy nghĩ, thứ có thể nhớ lại rõ ràng bây giờ, cũng chỉ có nỗi sợ hãi hoảng loạn, và vũng m á u đỏ chói dưới thân mẹ.

 

"Xin lỗi, thầy không có ý đào sâu vết thương của em, chỉ là muốn nói cho em biết, ngày hôm đó đối với em có lẽ là kết thúc, nhưng đối với Kỳ Liên, đó là sự tái sinh... là sự tái sinh mà em đã ban cho cậu ấy."

 

"Cả hai em đều đang ở trong bóng tối, thầy đã có một ý nghĩ viển vông, rằng có lẽ các em có thể cứu rỗi lẫn nhau."

 

"Kỳ Liên không biết chuyện của em, thầy chỉ nói với cậu ấy rằng em bị cô lập. Cậu ấy vì em mà một lần nữa đến Đồng Thành, cũng là vì em mà lấy hết can đảm quay trở lại trường học..."

 

"Bạch Tô, chỉ có em mới có thể cứu được cậu ấy, nhưng tương ứng, cậu ấy cũng có thể cứu được em."

 

10.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trum-truong-ngay-nao-cung-keu-cuu-mang/phan-5.html.]

 

Lời ma quỷ của hiệu trưởng cứ hết lớp này đến lớp khác, ai tin là đồ ngốc.

 

Còn nói gì mà cứu rỗi lẫn nhau... chắc cũng là do xem mấy tiểu thuyết diễm tình nhiều quá rồi?

 

Tôi sống tốt như vậy, cơ thể khỏe mạnh, cần một "quái vật hu hu" cứu rỗi sao?

 

Cho dù lùi một vạn bước, những gì hiệu trưởng nói đều là sự thật, vậy tại sao Kỳ Liên không nhận ra tôi trong lần gặp đầu tiên?

 

Chắc là sau khi về nhà buổi tối bị hiệu trưởng nhắc nhở, cậu ta mới biết đó là tôi phải không?

 

Chuyện có thể dùng tiền đập thẳng vào mặt tôi là giải quyết được, cớ sao cứ phải lôi mấy chuyện cũ rích lằng nhằng này ra làm gì?

 

Tôi mất kiên nhẫn "chậc" một tiếng: "Hai mươi vạn."

 

"Đưa tôi hai mươi vạn, tôi sẽ nghe lời thầy, cứu Kỳ Liên."

 

Bất kể là làm bạn hay làm bạn gái, không chỉ kiếm được tiền mà còn kiếm được cả một người, sướng tê người còn gì!

 

Hiệu trưởng dứt khoát lấy ra một chiếc thẻ: "Trong này có hai triệu, mật khẩu là sinh nhật của Kỳ Liên."

 

Hai triệu?

 

Được thôi, từ bây giờ, Kỳ Liên là bố ruột của tôi!

 

Ngày hôm sau.

 

Sáng sớm, tôi mở cửa ra thì thấy một con ch.ó lớn đang ngồi xổm trước cửa... à, là một Kỳ Liên đang ngồi xổm.

 

Cậu ta dường như đã đợi ở cửa phòng tôi rất lâu, thân hình cao lớn co lại, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, khuôn mặt trắng nõn trông ngây thơ như một đứa trẻ.

 

Tôi sững người một lúc, rồi đá một phát cho cậu ta tỉnh.

 

"Kỳ Liên, dậy đi học thôi."

 

Bước đầu tiên để cứu người, là dạy cậu ta học tập chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ.

 

Kỳ Liên lại rất nghe lời, ngoan ngoãn đi lấy cặp sách, rồi đội một mái tóc rối bù, dùng ánh mắt vô tội nhìn tôi.

 

Trong lòng: *Sao chị không đi?*

 

Tôi nghẹn họng.

 

Chị???

 

Tại sao lại bỏ chữ "gái" đi rồi?

 

Tôi quay mặt đi không nhìn cậu ta: "Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng."

 

Kỳ Liên kéo tay áo tôi.

 

Tôi thở dài một hơi: "Tôi không đi đâu, tôi đợi cậu."

 

Kỳ Liên cong môi, nụ cười rực rỡ như nắng xuân, làm tôi hoa cả mắt.

 

Bữa sáng rất thịnh soạn.

 

Bánh bao, quẩy, sữa đậu nành, sữa tươi, trứng, giăm bông, bánh mì nướng và mấy món ăn kèm, bày đầy cả một bàn.

 

Hiệu trưởng cười niềm nở, đưa cho tôi ly sữa tươi: "Cháu dâu, ngồi đi."

 

Tôi cứng đờ người.

 

Kỳ Liên đang uống nước bên cạnh phun ra hết.

 

"Tối qua bạn học Bạch Tô nói với cậu, bạn ấy muốn làm bạn gái của con," hiệu trưởng bình tĩnh cười, "Cậu đã thay con đồng ý rồi."

 

Kỳ Liên mở to mắt nhìn tôi.

 

Tiếng la hét phấn khích trong lòng cậu ta khiến tôi chỉ muốn tát cho cậu ta ngất đi.

 

"Bạn, bạn gái? Chị là bạn gái của mình rồi sao?"

 

"A a a a a vui quá đi!"

 

"Muốn ôm ôm, muốn hôn hôn, muốn bế lên cao..."

 

Đừng có mà mơ! Đồ trẻ con!

 

Bị tiếng ồn làm cho đầu óc ong ong, tôi bưng ly sữa, lặng lẽ ngồi xuống đầu kia của bàn ăn.

 

Kỳ Liên lộ vẻ tủi thân.

 

Tôi chỉ coi như không thấy.

 

Nhanh chóng lấp đầy bụng, tôi từ chối lời đề nghị của hiệu trưởng là sẽ lái xe đưa chúng tôi đến trường. Tôi và Kỳ Liên một trước một sau ra khỏi nhà.

 

Trong khóe mắt, bàn tay thon dài như trúc đưa ra rồi lại rụt về, sau đó lại đưa ra... lặp đi lặp lại, cho đến khi vào cổng trường mới thôi.

 

Đồ nhát gan! Ngay cả nắm tay cũng không dám, mà còn đòi hôn hôn ôm ôm bế lên cao?

 

Nằm mơ giữa ban ngày còn nhanh hơn!

 

"Bạch Tô, cậu ra đây cho tôi!" Một tiếng quát chói tai vang lên, Phương Tịnh Tịnh mặt mày âm u chặn tôi lại.

 

Nhìn thấy cô ta, tôi mới nhớ ra, năm vạn chữ kiểm điểm vẫn chưa viết một chữ.

 

Tôi cũng không có ý định viết.

 

Thế là lờ cô ta đi thẳng.

 

Phương Tịnh Tịnh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dán chặt vào lưng tôi, hận ý thấu xương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận