TRÙM TRƯỜNG NGÀY NÀO CŨNG KÊU CỨU MẠNG

Phần 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

 

Tan học, tôi lại đi đường tắt trèo tường.

 

Thật không may.

 

Lại là một cảnh tượng quen thuộc.

 

Mấy tên du côn quen mặt, và cả vị trùm trường quen mặt.

 

Chẳng lẽ sau này ngày nào cũng thế này sao? Vậy thì làm lỡ hết việc của mình.

 

"Này, trùm trường," tôi ngồi xổm trên tường, cười tủm tỉm gọi Kỳ Liên, "Hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi? Cậu bỏ tiền thuê tôi làm vệ sĩ, tôi giúp cậu giải quyết bọn họ, thế nào?"

 

Dù gì thì tiền này cũng phải cho đi mà, thay vì cho người khác, thì thà cho tôi còn hơn!

 

Nghe thấy giọng tôi, hai tên du côn hôm qua bị tôi xử lý liền co giò bỏ chạy.

 

Việc này khiến lời đề nghị của tôi nghe có vẻ cực kỳ thuyết phục.

 

Kỳ Liên rất biết điều, quay người đưa hết toàn bộ tiền mặt trong ví cho tôi.

 

Tôi đưa tay rút ra một tờ màu đỏ*, rồi ra hiệu cho cậu ta là thế này đủ rồi: "Cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà."

 

Kỳ Liên lắc đầu.

 

"Cậu không về nhà à?" tôi hỏi.

 

Kỳ Liên gật đầu.

 

Thôi xong, cậu ấm nhà giàu dỗi dằn bỏ nhà đi đây mà!

 

Tôi không hỏi nhiều, cũng lười quan tâm: "Vậy cậu có muốn đi làm thêm với tôi không?"

 

Kỳ Liên sững người, rồi gật đầu.

 

Thế là tôi yên tâm thoải mái dẫn cậu ta vào một con hẻm tối tăm và bẩn thỉu. Sòng mạt chược nằm sâu trong cùng chính là nơi tôi đang làm thêm.

 

Vừa vén rèm cửa lên, mùi khói thuốc nồng nặc đã xộc thẳng vào mặt. Chắc là Kỳ Liên chưa từng đến những nơi bẩn thỉu thế này bao giờ nên nhíu mày lùi lại liên tục.

 

Tôi nhìn cậu ta cười: "Sợ rồi à?"

 

Kỳ Liên trừng mắt hung dữ nhìn tôi, rồi giành bước vào trước.

 

Nhìn bóng lưng phóng khoáng của cậu ta, tôi chắc mẩm là cậu ta sợ đến phát khóc rồi.

 

Tôi theo vào sau, một người đàn ông trung niên béo phị chào đón: "Tiểu Bạch đến rồi à? Nhanh nhanh nhanh, đang thiếu một người đây."

 

"Thôi ạ chú Lưu, hôm nay cháu dẫn bạn đến, không tiện..."

 

"Một đứa g i ế c người như mày thì cần bạn bè gì?" Bàn tay bóng nhẫy của gã đàn ông choàng qua vai tôi, ép tôi đi vào căn phòng tối om bên trong.

 

Tôi thở dài một hơi.

 

Xem ra lại sắp thất nghiệp rồi.

 

Nắm lấy tay gã đàn ông, tôi dứt khoát tung một đòn quật qua vai.

 

Bức tường kính cũng bị thân hình béo ú của gã làm cho vỡ tan.

 

Tôi giơ chân đạp lên mũi gã, nghiến mạnh: "Biết tôi là kẻ g.i.ế.c người rồi, sao còn không tránh xa tôi ra một chút hả?"

 

Cả phòng im phăng phắc.

 

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn tôi, bao gồm cả vị trùm trường, mắt cậu ta trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.

 

"Mau chạy đi! Còn ngây ra đó muốn ăn đòn à?" Tôi nắm lấy tay cậu ta, quay đầu bỏ chạy.

 

"Sao chị ấy lại nắm tay mình? Tay chị ấy mềm quá!"

 

"Chị ấy ngầu quá! Mình có thể bái chị ấy làm sư phụ không? Nhưng mà đánh người đau lắm, mình sợ đau!"

 

"Aaaa bọn họ đuổi kịp rồi! Cứu mạng! Hu hu hu!"

 

Tiếng gào khóc thảm thiết lại vang lên trong đầu, tôi trẹo chân, suýt nữa thì ngã.

 

Nếu không phải tình hình khẩn cấp, tôi thật sự muốn cho tên nhát gan này một đòn quật qua vai luôn cho rồi.

 

Cậu mà là trùm trường cái nỗi gì! Tôi thấy ba chữ "quái vật hu hu" hợp với cậu hơn đấy!

 

 

6.

 

Bị đuổi qua mười mấy con phố, tôi và trùm trường nằm song song trên bãi cỏ dại ven sông thở hổn hển.

 

Chạy từ phía tây sang phía bắc thành phố, thật sự là chạy không nổi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trum-truong-ngay-nao-cung-keu-cuu-mang/phan-3.html.]

 

Thêm vào đó, tiếng gào thét ma quỷ trong đầu chưa từng dừng lại, dưới sự tra tấn kép này, cả người tôi sắp nổ tung.

 

Theo phản xạ, tôi đưa tay định bịt miệng Kỳ Liên, lại phát hiện lòng bàn tay có máu.

 

Tôi chắc chắn mình không bị thương.

 

Đây là m.á.u của Kỳ Liên.

 

Tôi nhớ hôm qua lúc nghe thấy tiếng lòng của cậu ta, trên tay tôi cũng dính máu.

 

Vậy ra đây chính là vật trung gian sao? Chỉ cần chạm vào m.á.u của cậu ta là có thể nghe được suy nghĩ trong lòng cậu ta?

 

Đang trầm tư, một chiếc điện thoại màu đen được đưa đến trước mặt, màn hình đang sáng, trong văn bản chỉ có một câu.

 

*Tại sao ông ta lại nói cậu là kẻ g i ế c người?*

 

Tôi để ý trên mu bàn tay cậu ta có một vết xước, chắc là do mảnh kính vỡ b.ắ.n vào.

 

Tôi nheo mắt, hỏi ngược lại Kỳ Liên: "Cậu bị câm à?"

 

Kỳ Liên lắc đầu.

 

"Vậy sao cậu không nói chuyện?"

 

Kỳ Liên thu điện thoại lại.

 

Trong lòng cậu ta cũng trở nên tĩnh lặng, như một vũng nước tù không gợn sóng.

 

"Chắc họ đi xa rồi, đi thôi, tôi đưa cậu về nhà." Tôi đứng dậy, phủi sạch cỏ vụn trên người.

 

Kỳ Liên cúi đầu, ngón tay lướt như bay, nhanh chóng gõ một dòng chữ trên điện thoại: "Tôi đưa cậu về nhà."

 

Tôi cười: "Cậu là vệ sĩ của tôi, hay tôi là vệ sĩ của cậu?"

 

Kỳ Liên không nhúc nhích.

 

Rõ ràng nhát gan như chuột, những lúc thế này lại cố chấp một cách kỳ lạ.

 

Thế là tôi cũng nhìn cậu ta, không nhúc nhích.

 

Kỳ Liên lại lấy điện thoại ra gõ chữ: "Tại sao lại nói cậu là kẻ g.i.ế.c người? Tại sao lại cô lập cậu? Có phải cậu bị bắt nạt không?"

 

Tôi quay mặt đi.

 

Làm gì có nhiều tại sao như vậy chứ?

 

Chẳng qua là mẹ tôi mắt mù, tái hôn với một gã đàn ông tồi tệ, hắn nghiện rượu, bạo hành gia đình, còn thích động tay động chân với tôi, nên tôi đã không nhịn được mà đánh trả.

 

Hai năm trước tôi vẫn còn hơi non nớt, không chống lại được gã đó, bị hắn bóp cổ đè lên lan can ban công đe dọa.

 

Hắn xé rách chiếc váy trên người tôi, định nhân cơ hội xâm phạm tôi.

 

Mẹ tôi không thể nhịn được nữa, đã đẩy hắn xuống.

 

Rồi bà cũng tự mình nhảy xuống.

 

Gã đàn ông tồi tệ đó là bố của Phương Tịnh Tịnh, cô ta đã chứng kiến tất cả, tinh thần trở nên bất thường, cứ khăng khăng nói là tôi chủ động quyến rũ bố cô ta, là tôi đã hại c.h.ế.t bố cô ta và mẹ tôi. Mọi người tin lời cô ta, rồi xa lánh tôi.

 

Chỉ có vậy thôi.

 

"Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Không lẽ là thích tôi rồi đấy chứ?" Tôi không muốn trả lời cậu ta, nên nói bừa một câu.

 

Ai ngờ thiếu niên trước mặt đột nhiên đỏ bừng mặt.

 

Cùng lúc đó, trong đầu tôi vang lên một tiếng: "Vãi chưởng! Sao cô ấy lại biết mình thích cô ấy?"

 

Tôi bật cười.

 

Hôm qua còn phát điên vì nữ thần trong ví.

 

Hôm nay đã thích mình?

 

Trùm trường các người đều tùy tiện vậy sao?

 

Lười để ý đến cậu ta nữa, tôi quay người bỏ đi. Kỳ Liên lẽo đẽo theo sau tôi như một cô vợ nhỏ.

 

Gió thật yên tĩnh.

 

Đêm cũng thật dịu dàng.

 

Nếu không phải có một tên phiền phức ngầm hay lảm nhảm ở sau lưng thì đã hoàn hảo rồi.

 

Tôi bị ép phải nghe từ "Sao chị ấy không để ý đến mình nữa? Có phải giận rồi không?" cho đến "Sao tối thế này? Có phải là có ma không? Nếu nó nhảy ra hút dương khí của mình thì mình có nên thuận theo không?".

 

Mau có một con nữ quỷ nào đến hút cạn cậu ta đi!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận