TRÙM TRƯỜNG NGÀY NÀO CŨNG KÊU CỨU MẠNG

Phần 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

 

Tôi sống trong một tòa nhà cũ nát như nhà ma, xung quanh cũng toàn là nhà ma.

 

Tôi bảo Kỳ Liên đứng giữa những ngôi nhà ma đó đợi tôi.

 

Mặt cậu ta trắng bệch, thân hình cao lớn run lẩy bẩy, trông có vẻ như chỉ cần tôi dám đi là cậu ta dám ngất ngay lập tức.

 

Tôi đành phải dẫn cậu ta vào trong.

 

Lên lầu, tôi thoáng thấy cửa phòng đang mở toang, rõ ràng là có người đã đến.

 

Đám người ở sòng mạt chược biết rõ lai lịch của tôi, đến đây rình tôi cũng là chuyện bình thường, chỉ là nghĩ đến số tiền giấu dưới gầm giường, tim tôi thót lại.

 

Tôi vội vàng lao vào, tiền quả nhiên đã bị lấy đi.

 

Đồ đạc trong phòng cũng bị lục tung lên, còn bị tạt sơn có mùi tanh hôi.

 

Đã không thể ở được nữa.

 

Tôi không nghĩ ngợi gì, chạy ra bếp chung lấy một con d.a.o phay.

 

Vừa định xuống lầu, một bóng người đã chặn trước mặt tôi, Kỳ Liên lắc đầu với tôi.

 

"Bọn họ trộm tiền của tôi." Số tiền đó, tôi vẫn còn đang do dự không biết nên tự mình nuốt riêng, hay là trả lại cho cậu ta, thế mà lại bị cướp mất, tôi nuốt cục tức này sao được?

 

"Báo cảnh sát." Màn hình điện thoại dí sát vào mặt tôi.

 

Tôi không nhịn được mà đảo mắt một cái.

 

Rốt cuộc cậu là trùm trường, hay tôi là trùm trường hả?

 

Lỡ như họ đòi tôi tiền thuốc men, tôi đem cậu ra đền thì thế nào?

 

Tôi mất kiên nhẫn, nhưng Kỳ Liên vẫn cố chấp chặn đường tôi.

 

Trong ánh mắt hung dữ toàn là sự nghiêm túc.

 

Giằng co một lúc lâu, tôi nghiến răng, bực bội ném con d.a.o phay xuống đất: "Được rồi, được rồi, cậu đi báo cảnh sát đi."

 

Không để ý đến cậu ta nữa, tôi quay lại phòng, cố gắng tìm vài bộ quần áo sạch trong đống bừa bộn.

 

Màn đêm đặc quánh như mực, bao trùm lấy tôi, hiếm khi tôi cảm thấy trống rỗng như vậy.

 

Nơi này là căn phòng có giá thuê rẻ nhất mà tôi đã rất vất vả mới tìm được.

 

Bây giờ bị phá hủy rồi, e là trong thời gian ngắn khó mà tìm được nơi nào phù hợp.

 

Hay là tạm thời ra gầm cầu nào đó ở tạm nhỉ?

 

"Cần," một giọng nói lắp bắp vang lên từ phía sau, "có cần... đến nhà tôi không?"

 

Tôi kinh ngạc quay lại.

 

"Cậu vừa... nói chuyện à?"

 

Kỳ Liên mím môi, lại trở về với bộ mặt quan tài không cảm xúc.

 

Nhưng mà vở kịch nội tâm không ngừng nghỉ của cậu ta đã nói cho tôi biết, đúng vậy, cậu ta vừa mở miệng mời tôi đến nhà cậu ta.

 

Tôi cười: "Nhà cậu có phải là loại biệt thự lớn không? Có nhiều phòng trống, còn có cả quản gia ấy?"

 

Kỳ Liên gật đầu.

 

"Cậu đưa tay phải ra trước đi."

 

Kỳ Liên làm theo.

 

Tôi dán một miếng băng cá nhân hình quả dứa lên vết thương của cậu ta.

 

"Đi thôi! Làm phiền Kỳ đại thiếu gia dẫn tôi đi mở mang tầm mắt về thế giới của người giàu!"

 

Kỳ Liên quay người xuống lầu.

 

Trên mặt không chút biểu cảm, nhưng tiểu nhân trong lòng đã nhảy múa tưng bừng.

 

Cậu ta vui đến mức nói năng lộn xộn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trum-truong-ngay-nao-cung-keu-cuu-mang/phan-4.html.]

Lần đầu tiên có người dán băng cá nhân cho cậu ta.

 

Lần đầu tiên cậu ta dẫn một cô gái về nhà.

 

Cậu ta không ngừng ngân nga bài "Hôm nay là một ngày đẹp trời".

 

Cậu ta nhớ đến một cuốn tiểu thuyết đã đọc hai ngày trước.

 

Trong tiểu thuyết, nam chính đưa nữ chính về nhà, nữ chính lúc tắm quên không mang quần áo, quấn khăn tắm đi ra thì đụng phải nam chính... rồi chiếc khăn tắm đương nhiên là rơi xuống.

 

Rồi sau đó...

 

Tôi được nghe miễn phí một câu chuyện "thịt thà đầy ắp".

 

Kỳ Liên bắt đầu nghĩ xem có nên chuẩn bị một chiếc khăn tắm cho tôi không.

 

???

 

Cậu nói lại lần nữa xem?

 

8.

 

Nhà của Kỳ Liên không xa trường.

 

Là một căn nhà nhỏ hai tầng màu trắng, trên tường rào có giàn hoa tử đằng, trông không quá lớn nhưng rất tinh tế.

 

Còn quản gia ấy à, có chứ, là hiệu trưởng của chúng tôi.

 

Khác với vẻ lịch lãm trong bộ vest thẳng thớm, đeo kính gọng mảnh ở trường, hiệu trưởng khi ở nhà lại mặc áo ba lỗ, quần đùi cộng thêm dép lê, miệng còn ngậm một cây tăm.

 

Tôi đứng ở cửa, hai mặt nhìn nhau với ông ấy.

 

Hiệu trưởng quả không hổ là người từng trải, nhanh chóng nhổ cây tăm ra, và vứt rác vào thùng rác ở cửa: "Em là bạn học Bạch Tô phải không? Chào mừng chào mừng, mau vào đi."

 

Ông ấy biết tôi.

 

Chắc chắn cũng đã nghe qua "thành tích" của tôi.

 

Nhưng lại không từ chối tôi như những người khác.

 

Có chút khó tin.

 

"Quản gia, mau nói đây là lần đầu tiên thiếu gia dẫn con gái về nhà! Nói là thiếu gia đã mười năm không cười rồi! Nói là lần đầu tiên thấy thiếu gia vui như vậy..."

 

Tôi giơ tay lên, vỗ một phát vào người Kỳ Liên, cái người mà mặt thì lạnh như tiền nhưng vở kịch nội tâm thì không hề ngừng lại.

 

Kỳ Liên trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ hung tợn.

 

Thế nhưng tôi đã sớm nhìn thấu bản chất của cậu ta rồi, một con cừu non thích nhe nanh múa vuốt, có ai mà sợ chứ?

 

Tôi không quay đầu lại, đi theo hiệu trưởng vào trong.

 

Theo mô-típ thông thường, hiệu trưởng nên dẫn tôi đến phòng khách, uống trà, ăn hoa quả, làm bài tập... nhưng ông ấy không làm vậy, ông ấy dẫn thẳng tôi đến phòng của Kỳ Liên.

 

Cửa phòng được đẩy ra, nhìn cả một bức tường đầy sách, tôi c h í c lặng.

 

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

 

Vương Phi Bệnh Kiều Vừa Đẹp Vừa Ngầu

 

Tù Loan

 

...

 

Ghê gớm thật! Đây chính là nguyên nhân khiến Kỳ Liên suốt ngày "hu hu hu" đây mà!

 

"Tôi xem được không?" tôi hỏi Kỳ Liên.

 

Kỳ Liên gật đầu.

 

Trong lòng: "Đừng xem 'Tù Loan', 'Tù Đồ', 'Tình Yêu Cấm Đoán'..."

 

Tôi rút cuốn "Tù Loan" ra, tiện tay lật mở.

 

"Sóng nước gợn lăn tăn, cô gái bị xiềng xích giam cầm tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, trước mặt là thân thể nóng bỏng, cùng tiếng thở dốc khó kìm nén..."

 

Tôi "rầm" một tiếng gấp sách lại.

 

Thôi được, xin cáo từ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận