16
“Đều tại mày khắc cả nhà!” – căn nhà cháy thành tro.
Mặt sẹo giận dữ bỏ , vụ ăn hỏng bét.
“Giờ đừng tiền cưới, đến chuột cũng chẳng thèm nhà tao nữa!”
Bố cầm điếu cày phang xuống :
“Bên ngoài còn nợ hơn chục vạn! Giờ mày tính ?”
nợ chắc? Sao hỏi ?
Trần Diệu giường gặm móng tay:
“Bán… bán hết… đồ chổi! Bán hết !”
Mẹ vẫn gào:
“Năm xưa thầy bói bảo mày mang sát khí, hại em trai thành thế, giờ còn nhà tan cửa nát...”
Lời bà nhớ kiếp , sống chẳng .
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
“Mẹ! Mẹ mới 38, vẫn sinh mà!”
“Cái… gì?”
“Em trai bây giờ ăn uống cũng cần hầu, con lấy chồng, hai già ai chăm? Sau nó gây họa, ai lo? Tốt nhất sinh thêm em trai khỏe mạnh.”
Bố dừng cây điếu, mắt lóe sáng:
“ kế hoạch hóa gia đình...”
“Chỉ cần chứng minh Diệu tàn tật, sẽ sinh hai.” – liếc em trai đang chảy dãi. –
“Xin giấy chứng nhận dễ thôi.”
Thật bố nghĩ từ lâu.
Họ thương Diệu, nhưng cũng nó là gánh nặng, họ mất mặt, còn gây bao phiền phức tốn tiền.
“Ngày xưa đẻ hai đứa, thể hỏng, bao năm chẳng đậu.” – hạ giọng.
“Giờ y học tiến bộ, chắc chắn cách.” – .
Hai .
Cuối cùng bố gằn giọng:
“Mai trạm y tế!”
Đêm , quỳ di ảnh bà nội:
“Mẹ phù hộ cho con sinh thêm một thằng cu khỏe mạnh...”
17
Trong bệnh viện, tay run run cầm tờ kết quả xét nghiệm.
“Ống dẫn trứng dính nặng, khả năng mang thai tự nhiên bằng .” – Bác sĩ đẩy gọng kính –
“Khuyên nên cân nhắc thụ tinh ống nghiệm.”
Y tá lật hồ sơ: “Tuổi bà cũng cao , là nghĩ …”
“Làm!” – bất ngờ đập bàn –
“Dù tốn thế nào, cũng sinh một đứa con trai khỏe mạnh!”
liền chen :
“Mẹ, con bác Trương bốn mươi hai tuổi còn sinh cặp sinh đôi đấy.”
“ ! Con dâu lão Lý ở đầu làng cũng ống nghiệm mà!” – mắt sáng rực –
“Đẻ thằng cu tám cân, trắng trẻo bụ bẫm!”
“Đây là mũi kích trứng, tiêm đều đặn mỗi ngày.” – y tá đưa cho túi chườm đá –
“Tuần tới lấy trứng.”
Bàn tay run run kéo vạt áo:
“Xuân Nhi, mũi …”
“Không đau .” – giữ lấy phần thịt thừa ở eo bà –
“Nghĩ tới ngày em trai chào đời, sẽ là phúc nhất làng.”
18
“Thành công , hai phôi đều tổ.”
Bác sĩ chỉ lên màn hình siêu âm:
“Đây, hai túi thai.”
Mẹ run rẩy đưa tay ôm bụng:
“Lại là sinh đôi? Cả hai đều là con trai ?”
“Là song thai, nhịp tim đều khỏe.” – bác sĩ đáp.
Trên xe khách về quê, cha xoa tay hớn hở:
“Đợi hai thằng con đời, sẽ mở tiệc ba ngày ở từ đường!”
“Má, sắc mặt tệ quá.” – về tới nhà, đỡ xuống.
“Có cần uống chút cháo kê ?”
Cửa sân đạp mạnh, Trần Diệu xộc :
“Đói… đói c.h.ế.t … cơm… cơm ?”
Cha mất kiên nhẫn:
“Không thấy mày khó chịu ? Tự bếp mà lấy bánh hấp ăn.”
“Trước… giờ… … đồ đàn bà nấu!” – Trần Diệu chỉ thẳng –
“Mau… nấu cơm!”
Có lẽ vì sắp con trai khỏe mạnh, cha bỗng thấy Trần Diệu chướng mắt, hiếm hoi trừng mắt:
“Mày chị mày thế ? Nó còn đưa tao với mày bệnh viện. Còn mày? là phế vật, chỉ ăn ăn ăn!”
Đôi mắt Trần Diệu trợn tròn, tin nổi cha luôn bênh vực từ bé thể mắng thẳng như .
19
“Hay lắm lão Trần!” – trưởng thôn huýt sáo ngắm bụng –
“Lại song thai nữa ?”
Cha đắc ý phủi tàn thuốc:
“Siêu âm , cả hai đều cái của quý đấy!”
Trần Diệu chồm hổm ngoài bậc cửa nghịch bật lửa:
“Cái… của quý là… là gì? Chơi… chơi ?”
“Chơi cái gì! Đấy là hai đứa em trai mày.” – gạt tay nó –
“Cẩn thận kẻo đụng em!”
“Chị, … bảo… bụng hai đứa… em trai?” – Trần Diệu chặn đường giờ học –
“Còn… còn em… sẽ bỏ rơi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-lai-bung-me-toi-dap-anh-trai-tro-minh-thanh-chi-gai/7.html.]
Từ lúc mang thai, luôn sợ nó chấp nhận nổi, cố giấu. bụng ngày càng lớn, giấu cũng chẳng .
lấy củ khoai nướng bẻ đôi đưa cho nó:
“Sao thế, em thì còn bạn chơi. Như thằng Thiết Trụ , em nó ngày nào cũng giúp đánh đó.”
“Thật… thật hả?” – Trần Diệu nhễu nhão nước dãi –
“Thế… thế em … em trai!”
Khóe môi cong lên lạnh lẽo.
Hy vọng lúc đó, mày đừng hối hận.
20
Chuông kết thúc môn cuối cùng của kỳ thi đại học vang lên, bầy chim sẻ bay lượn ngoài cửa sổ, khẽ .
Nguyện vọng điền sẵn: một trường đại học ở nơi xa ngàn dặm.
Sổ tiết kiệm trong tay là tiền học bổng chắt chiu ba năm qua.
“Đại học sư phạm?” – cha run run cầm giấy báo nhập học –
“Phải tốn bao nhiêu tiền?”
“Con là sinh viên sư phạm công lập, mất học phí.” – chỉ giấy báo –
“Còn trợ cấp hàng tháng.”
Mẹ xoa bụng, lẩm bẩm:
“Con gái học nhiều thì ích gì…”
Cha :
“Mẹ mày sinh đẻ tốn lắm tiền, tiền trợ cấp của mày gửi về. Dù gì mày cũng cần nhiều.”
Mẹ hùa theo:
“ , nuôi mày lớn chừng cũng tốn kém, giờ đến lượt mày báo đáp gia đình.”
gật đầu đồng ý.
Dù khi xa, núi cao vua xa, gửi thì họ cũng chẳng gì .
21
“Diệu Diệu, đây sờ em .” – kéo tay nó đặt lên bụng –
“Đợi em đời…”
“Không cần em!” – Trần Diệu đột nhiên hét, hất tay –
“Các … … thiên vị!”
nhạt:
“Em sợ giành mất phòng ? Yên tâm, bố chuẩn phòng mới cho em .”
“Cái… cái gì?!” – mắt nó trợn tròn như cá vàng –
“Còn… còn đồ chơi Transformer của em…”
“Chuyển tạm sang nhà kho .” – cha cau mày –
“Phòng hướng đông để cho em.”
“Họ… họ … em là… đồ , em trai… sẽ… vứt bỏ em!”
:
“Vớ vẩn, bố thương em nhất mà.”
“Xạo… xạo!” – nó bỗng hét lớn.
Cha vung dây lưng:
“Súc sinh! Không mày kiêng cữ ?”
“Đừng đánh Diệu!” – bụng to lao chắn.
“Đồ chổi!” – Trần Diệu bất ngờ đẩy mạnh bụng bà –
“Tất cả… đều tại… sinh… mấy đứa nhãi!”
Mẹ loạng choạng ngã nặng xuống nền gạch xanh, m.á.u đỏ loang nhanh.
22
“Sảy thai?!” – cha túm cổ áo bác sĩ –
“Không tám tháng là ?”
“Thai phụ va chạm mạnh, tử cung xuất huyết nghiêm trọng…” – y tá giơ giấy báo nguy kịch –
“Cần nhà ký tên.”
co ro ghế dài ngoài hành lang, “tự trách”:
“Tại con giữ Diệu…”
“Cái nghiệt chủng ?!” – cha đ.ấ.m nát bức tường –
“Ông đây đánh c.h.ế.t nó!”
23
“Đồ con bất hiếu!” – dây lưng quất thẳng lưng Trần Diệu –
“Hại c.h.ế.t em mày còn dám bỏ chạy!”
Mẹ bẹp giường chửi:
“Biết thì nhấn mày c.h.ế.t trong cái chậu đái từ bé !”
ở cửa:
“Cha, trưởng thôn trả tiền thì họ lấy ruộng.”
“Tất cả là tại thằng súc sinh !” – cha nắm tóc Trần Diệu đập tường.
Nhìn cảnh tượng đó, thấy khoan khoái tận tim gan.
24
Hai tháng , ngày nhập học đại học tới gần.
“Ni Ni, nấu cho con trứng gà đỏ.” – nặn nụ lấy lòng –
“Vào trường nhớ thường xuyên gọi về nhé.”
né bàn tay gầy guộc của bà:
“Xe sắp chạy .”
Trong gương chiếu hậu, bóng lưng còng gập đang chạy theo xe khuất dần.
“Yên tâm.” – thì thầm –
“Con sẽ sống thật , để các cho rõ.”
25
Khi con tàu xuyên qua màn sương sớm, khẽ vuốt thẻ căn cước mới tay.
Trần Xuân Nhi biến thành Trần Chiêu.
Tiếng loa phát thanh báo ga dần hòa tiếng bà đỡ năm xưa gào chửi trong ký ức.
“Xin chào quý hành khách, ga sắp tới là ——”
HẾT.