13
Thấm thoắt hơn mười năm.
Bà nội mất, cuộc sống của trong nhà cũng dễ thở hơn chút.
“Diệu, ăn từ từ thôi, gà ngon đều phần mày hết.” – đẩy cả đĩa thịt kho sang mặt em trai.
Trần Diệu há miệng ngoạm lớp da gà bóng mỡ, miệng lấp lóa ánh đèn.
Năm lớp 7, nó nghịch lửa, đốt luôn cả lớp học.
Hiệu trưởng ở đầu làng mắng ba ngày.
Để tránh đưa tù, bố vét sạch tiền, vay nợ khắp nơi bồi thường, Diệu mới thoát. nó cũng đuổi học từ đó.
Từ , Diệu ngày ngày ở nhà lêu lổng, chọc chó trêu mèo, phá làng phá xóm.
Bố uống rượu, bất chợt :
“Xuân Nhi năm nay 18 , nhà lão Lưu bên tây bỏ tám vạn.”
Tay run, muôi canh rơi xuống bàn gỗ sứt.
Hồi Diệu đuổi, thầy hiệu trưởng thấy học giỏi ngoan ngoãn, khuyên bố giữ tiếp tục học.
Sau đó đỗ trường trọng điểm huyện, hạng nhất cả xã.
“Lưu Chí 35, mới tháng đánh c.h.ế.t vợ thứ ba.” – nắm chặt cái bát sứ mẻ.
Xương gà văng thẳng mặt , Trần Diệu quát:
“Đồ… đồ chổi! Cho mày lấy chồng còn chê!”
Mẹ rút khăn tay, cẩn thận lau miệng cho nó:
“Con gái chồng sớm mới khỏi .
Lấy tiền cưới mày, lo tìm vợ cho em.”
Nghe đến cái tên “Lâm Hiểu Mai”, mắt Trần Diệu sáng rực.
Đó là con gái bí thư thôn, mới học sư phạm về, da trắng như bông dành dành.
“Tối qua cô còn nhét thư rổ cho tao...” – lôi củ khoai nướng từ bếp. –
“Dọa rằng nếu Diệu còn ném chuột c.h.ế.t sân nhà, sẽ báo công an tội quấy rối.”
“Xạo!” – Diệu đá lật ghế, nước dãi b.ắ.n cả lên đống xương. –
“Cô … với tao!”
Bố đập chai rượu:
“Con gái nhà mặc váy ngắn lượn lờ ngoài đường, chẳng câu trai thì là gì?”
“ thế!” – phụ họa. –
“Hôm chợ phiên nó còn hỏi Diệu thích ăn gì, chẳng ý ?”
khuôn mặt nó giật giật vì kích động, mà nhớ cảnh hôm Hiểu Mai cầm xẻng rượt nó chạy quanh vườn vì tội ăn trộm đồ lót.
14
Sáng hôm , tiếng đập cửa ầm ầm tỉnh giấc.
Bố Hiểu Mai cùng họ hàng chắn sân, quăng Trần Diệu trói gô xuống đất ướt sương.
“Xem thằng ngu nhà mày gì !” – ông quát . –
“Nửa đêm trèo cửa sổ phòng tắm!”
Trần Diệu nhe hàm răng sún :
“Bánh… bao trắng...”
“Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!”
Bố sang vớ chổi định đánh :
“Có mày xúi nó , con ranh?”
né sang một bên:
“Liên quan gì con? Hôm qua Diệu bảo hái tặng chị Mai mà...”
“Nghe , con tao là học!” – chen . –
“Hai đứa tình cảm, bàn chuyện sính lễ?”
Anh họ Hiểu Mai hừ lạnh, đá Diệu:
“Em tao là cô giáo, thằng lọt mắt ? Không đưa năm nghìn bồi thường thì đồn!”
“Năm nghìn?!” – bố xách xẻng. –
“Còn tao tính chuyện mày nhà cháy lợn vì nó!”
“Quấy rối ?” – Hiểu Mai bước lên, giơ điện thoại.
Màn hình là bộ mặt méo mó của Diệu dán chặt kính phòng tắm.
“Đồn trưởng bảo, tội ba năm là ít.”
Mẹ bỗng quỵ xuống:
“Đừng bắt con , nó còn phân biệt nổi nhà vệ sinh nam nữ...”
“Không phân biệt?” – Hiểu Mai lạnh. –
“Tháng nó sàm sỡ bà góa Lý, công an còn hồ sơ đấy.”
cắn môi kìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-lai-bung-me-toi-dap-anh-trai-tro-minh-thanh-chi-gai/5.html.]
“Được, hòa giải!” – bố cuống quýt, kéo đẩy : –
“Tha nó, xử con bé thế nào cũng !”
Anh họ Hiểu Mai khinh bỉ:
“Loại súc sinh giữ nổi quần thì nên thiến luôn!”
“Đừng!” – ôm chặt Diệu. –
“Chúng với nhà còn họ hàng, để Xuân Nhi gả sang...”
“Gả cho ai, cho góa vợ ?” – họ Mai túm cổ áo bố . –
“Con gái mày vàng ngọc gì chắc? Nợ chuồng lợn tao còn tính đấy!”
Hiểu Mai lạnh lùng:
“Hai lựa chọn: bây giờ chuyển khoản năm nghìn, hoặc gọi 110.”
Bố nghiến răng, tát thẳng :
“Còn quỳ xin !”
loạng choạng, “vô tình” giẫm nát ngón tay Diệu.
“Á!!!” – nó gào như lợn chọc tiết, hàng xóm đổ xem, nhà họ Lâm cũng chán ghét lùi .
“Tiền! Đưa ngay!” – cha Hiểu Mai quát. –
“Không thì tính lãi!”
“Nhà … thật sự ...”
“Cầm sổ đỏ thế chấp.” – Hiểu Mai lạnh giọng. –
“Nghe còn cái cửa hàng tạp hóa ở thị trấn?”
Mẹ ngã :
“Đó là để cưới vợ cho Diệu mà...”
“Ba phút.” – cô ấn đồng hồ. –
“Tội h.i.ế.p dâm thành cũng ba năm đấy.”
“Đưa! Đưa ngay!” – bố đá ngã , run rẩy lôi sổ đỏ. –
“Chuyện coi như xong!”
“Bố!” – Diệu bỗng gào. –
“Cửa… hàng còn… còn sữa của tao!”
“Câm mồm!” – bố tát thẳng, nghiến răng. –
“Còn gây chuyện nữa tao đánh gãy chân mày!”
15
Ve kêu inh ỏi cây hòe.
Mẹ đang giấu hũ dưa chua xuống hầm.
“Nhà họ Lâm thật lấy cửa hàng hả?” – hỏi.
“Đồ chổi, còn dám nhắc!” – vớ chày cán bột định nện .
Bỗng cửa đập ầm.
Năm gã vạm vỡ xông , tên mặt sẹo lắc tờ giấy nợ:
“Trần Đại Trụ, cả vốn lẫn lãi tám vạn ba, trả ngay!”
“Không chỉ vay năm vạn ?” – bố tái mét.
Mặt sẹo hất đổ giá phơi quần áo:
“Không lãi chồng lãi ? Không trả thì dùng con gái gán nợ!”
“Không !” – hét lên. –
“Nó còn lấy chồng cho em nó cưới vợ!”
“Mười hai vạn.” – túm tóc . –
“Tối nay theo tao về.”
hoảng loạn:
“Bố ơi, cứu con!”
“Mười lăm vạn!” – bố nghẹn giọng. –
“Con gái học trường trọng điểm, bớt một xu!”
“Xong.” – gã ném bản hợp đồng. –
“Điểm chỉ .”
Tim trĩu nặng.
Sống một đời, cơ thể lành lặn, chăm chỉ việc, học hành để đem vinh dự cho họ, chỉ mong chút tình thương.
sai .
Không khuyết tật là tội, mà là… sinh con gái.
Họ từng để tâm sống chết. chỉ thể tự cứu.
Ngay lúc ký, thừa cơ hất ngã đèn dầu trong hầm.
Ngọn lửa bùng lên theo đống râu ngô, cháy thẳng mái nhà.
Nhân lúc bọn họ né tránh, dốc sức vùng khỏi, chạy thục mạng ngoài.