Hà Hoa sẽ niềm nở gì, ấp a ấp úng hồi lâu mới dám mở miệng:
“Cô… thể cho tụi vay ít tiền ? Xem như là vay thôi.”
“Không cho mượn!”
“Cô đừng khó chứ, dù cũng là một nhà, giờ cô giàu , giúp tụi chút?”
“Tại giúp?” – bật , “Hà Hoa, loại cầm thú lòng lang sói như mà cũng đòi hỏi lý do ?”
Nhìn ánh mắt khinh bỉ của , Hà Hoa cũng nổi điên, cổ nghển lên:
“Ngô Ngọc Lan, hôm nay gọi cô về là để thông báo, chứ xin phép. cho cô , cô bắt buộc đưa tiền cho , nếu sẽ tố cáo Hà Quân với đơn vị, nó chiếm đoạt chị dâu!”
15
mà, loại như Hà Hoa chỉ là cầm thú đội lốt , trong đầu kế bẩn.
Dùng tiền đồ của Hà Quân để uy h.i.ế.p , định moi tiền từ tay – nhịn lạnh: “Tính toán đấy!”
“Chứ ! Dù gì cô cũng giàu , mấy đồng đó đáng gì .”
Hà Hoa tưởng nắm điểm yếu của : “Giờ Hà Quân lãnh đạo, thể dính đến tin . Nếu cô còn vợ quan chức thì lời .”
Ban đầu còn lắp bắp, ngày càng hùng hồn.
khẩy: “Muốn tiền , nhưng là thù dai. Riêng chuyện từng vứt bỏ , cho .”
Nghe , Hà Hoa lập tức biện minh: “ bỏ cô, là con tiện nhân Lương Thu Nguyệt dụ dỗ , cô từng kết hôn, chuyện khéo léo, mê hoặc nên mới nhất thời hồ đồ.”
“Thế ? Vậy là của Lương Thu Nguyệt hết? cô khác, rằng yêu cô lối thoát, sẵn sàng vì cô mà bỏ .”
“Cô láo! Vu khống trắng trợn!”
“ quan tâm ai đúng ai sai, chỉ : tiền của nuôi ngoài.
Nếu lấy tiền , cắt đứt với Lương Thu Nguyệt.”
“Không vấn đề gì! Chỉ cần cô đưa tiền, sẽ lập tức đoạn tuyệt với cô .” – Hà Hoa vội vàng hứa.
nhạt: “Anh dễ dàng quá, nhưng tin. cần thấy thành ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trao-qua-trao-lai/10.html.]
mở túi xách mang theo, lấy mấy xấp tiền mặt.
“Chứng minh thành ý cho thấy. Nếu thật sự dứt khoát với cô , sẽ cho tiền còn lớn gấp mấy chục .”
Ánh mắt Hà Hoa tham lam đến cực điểm, chậm rãi cất tiền .
“Anh . Khi nào theo yêu cầu của thì lấy tiền.”
Hà Hoa bỏ , dậy dạo sân .
Hà Đại Sơn, xí dơ bẩn, đang một đất.
lặng lẽ bước đến lưng, thấy đang xếp mô hình gì đó.
Nhìn một lúc, mới lên tiếng: “Giờ sống ?”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nghe thấy giọng , Hà Đại Sơn giật đầu .
rõ ràng thấy ánh mắt thù hằn thoáng qua khuôn mặt xí của .
nhẹ: “Bốn năm , vô tình ngã từ tầng xuống, đó đột nhiên chuyện .
Cậu từng nhờ Triệu Kim Hoa gọi cho một cuộc điện thoại, gặp . Có chuyện đó ?”
Hà Đại Sơn gì, cũng trông đợi sẽ .
“Trước khi nhờ bà gọi cho , từng gọi cho cha ruột , nghĩ họ sẽ cứu . họ đáp lời cầu cứu đó.”
“Mỗi ngày chỉ quanh quẩn nhà, trộm dưa bên Đông hái đào bên Tây, chẳng việc gì tử tế. oán trời trách đất, hận phận bất công. ông trời từng ban cho một cơ hội.”
Hà Đại Sơn, từng chữ từng câu rõ ràng:
“Có câu: Không báo, mà là đến lúc. Kiếp chuyện gì, kiếp sẽ gánh chịu. Cậu ?”
16
dứt lời, Hà Đại Sơn đột ngột bật dậy: “Cô… cô gì cơ?”
“ hỏi , kiếp sống sung sướng ? Sau khi chọc tức đến c.h.ế.t nuôi vất vả nuôi nấng , khi trở về nhận cha ruột vô lương tâm, thi đậu đại học 985, sống cuộc đời mà mong ? đoán, với loại vô ơn như , chắc chắn là !”