Trạng Nguyên, Hôm Nay Đã Tìm Thấy Phu Nhân Chưa?

CHƯƠNG 8

Ta nhận lấy hai tờ văn khế mới, trên đó viết hai cái tên xa lạ.

Đích mẫu thổi thổi chén trà nóng, khi rũ mắt xuống ý cười cũng tắt lịm: “Con biết ta tin Phật, nhưng cha con không tin, nếu ta không xử lý tốt chuyện của các con, vậy lần sau con gặp chính là cha con.”

Vậy lần sau ta gặp, chính là Diêm Vương rồi.

Không sao cả, dù bà ta có uy hiếp, có thể cùng mẹ đến nơi khác sống đã là viễn cảnh tốt đẹp nhất mà ta mong chờ rồi.

Nhẫn tâm độc ác như Tô Đình, ông ta tự tay g.i.ế.c con gái cũng không phải không có khả năng, nhổ cỏ tận gốc mới là thủ đoạn của ông ta, chỉ có đích mẫu mới có thể níu chân ông ta một hai phần.

Tô Đình g.i.ế.c người, vợ ông ta cứu người, đúng là một sự kết hợp kỳ quái.

“Tô phu nhân yên tâm, ta không có ý với chốn phồn hoa kinh thành, chỉ muốn cùng mẹ an hưởng tuổi già, không có ý niệm nào khác.”

Bà ta rất hài lòng với sự nghe lời của ta, sai người đưa ta và mẹ rời đi.

Ta đè nén chút tâm tư không rõ ràng trong lòng, cùng mẹ lên thuyền đi về phía nam.

Gió sông thổi qua, lòng ta nhẹ nhõm hẳn, ý cười hiện lên trên mặt.

Biển rộng cá mặc sức bơi, trời cao chim mặc sức bay.

Câu thơ mà Lăng Diễn dạy ta, bây giờ ta đã hiểu rồi.

Một đống chuyện rối ren của Lăng gia Tô gia không còn liên quan gì đến ta nữa.

Cứ coi như ta tan biến vào hư không, Tô gia thế nào cũng tìm được lý do thích hợp.

Khả năng cao là sẽ chụp cho ta thêm vài cái mũ, bỏ trốn theo nhân tình chẳng hạn.

Tam sao thất bản, họ rất thạo việc này.

Còn Lăng Diễn…

Gió xuân phơi phới, mỹ nhân trong lòng, chắc là không có thời gian để ý đến người vợ tào khang thô tục này nữa đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận