Trạng Nguyên, Hôm Nay Đã Tìm Thấy Phu Nhân Chưa?

CHƯƠNG 5

Tình nghĩa thanh mai trúc mã chung quy vẫn chưa bị sự chia ly ngắn ngủi làm phai nhạt.

Ta ngồi trong sân nhặt đậu, Lăng mẫu canh giữ ở cửa, sợ ta vào trong quấy rối.

Nhưng căn nhà nát này không cách âm.

Có thể nghe thấy tiếng khóc của Tô Vũ Yên, mỹ nhân rơi lệ, khóc đến mức khiến lòng người ta mềm nhũn.

Nàng ta giải thích mình bị bệnh không thể gả cho hắn, chỉ sợ liên lụy, bây giờ thân thể đã khỏe, chỉ mong hắn tiền đồ như gấm, không dám mong cầu gì khác.

Bên trong yên tĩnh một lúc, Tô Vũ Yên mắt đỏ hoe đi ra, khóe miệng nở một nụ cười.

Nàng ta tới trước mặt ta, đưa tới một bức thư: "Là Lâm di nương gửi cho muội muội, muội muội không cần lo lắng, Lâm di nương ở trong phủ an phận thủ thường, sống rất tốt."

Ta nhận lấy bức thư.

Nàng ta cúi người ghé sát vào tai ta: "Muội và Lăng Diễn đến nay vẫn chưa động phòng đúng không?"

Thân thể ta cứng đờ.

Tuy là nghi vấn, nhưng ngữ khí lại chắc chắn.

Nàng ta khẽ cười một tiếng: "Hắn rất kén chọn, bút mực giấy nghiên đều có yêu cầu, huống chi là người nằm bên gối, không phải thứ gì cũng có thể lọt vào mắt hắn."

Ta cúi đầu, ném hạt đậu vào trong giỏ, rất muốn đáp lại một câu, tỷ tỷ không biết, người ta khi chưa rơi vào cảnh khốn cùng thì có thể kén cá chọn canh, nhưng bây giờ không có gì để chọn, Lăng Diễn là người co được dãn được, có gì dùng nấy.

Nhưng bây giờ không thể hành động theo cảm tính, nương còn nằm trong tay họ, không thể vì sướng miệng nhất thời.

Tô Vũ Yên sờ sờ vạt áo ta: "Cổ áo muội bị lệch rồi, ta chỉnh lại cho muội, lần sau nhớ tự mình soi gương chỉnh lại, để người khác nhìn thấy không hay."

Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Muội biết rồi, tỷ tỷ."

Nàng ta cười vỗ nhẹ mặt ta, xoay người từ biệt Lăng mẫu.

Lăng Diễn vẫn luôn ở trong phòng, không tiễn Tô Vũ Yên, ta liếc nhìn hắn một cái, trong tay hắn đã có thêm một chiếc túi hương tinh xảo chưa từng thấy.

Túi hương cũng giống như Tô Vũ Yên, xinh đẹp, tinh xảo, cao quý.

Nhìn đã biết không nên để bị vấy bẩn bụi trần.

Hắn rũ mắt nhìn túi hương, không biết đang suy nghĩ gì.

Ta về phòng lấy giỏ thêu lấy ra một túi thơm buộc lên thắt lưng, chỉ là một túi vải thô sơ nhét một ít thảo dược, không có bất kỳ hoa văn nào, không đẹp mắt lắm.

Tự mình dùng thì được, không định tặng cho Lăng Diễn nữa.

Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, có thể dễ dàng phân biệt được thứ gì tốt.

Sa cơ lỡ vận không có gì để chọn, bây giờ đã có lựa chọn, ta sẽ không vội vàng tìm mất mặt.

Huống chi, Tô Vũ Yên đã nhẫn nhịn sự ghét bỏ đặt chân xuống nông thôn, ngoài sáng trong tối gõ ta, bảo ta an phận thủ thường, nói rõ Lăng Diễn chỉ là nhất thời sa cơ.

Kỳ thi xuân vi đã cận kề, thời cơ để Lăng Diễn xoay người sắp đến rồi.

7

Nhưng thời gian càng gần, ta càng thêm sốt ruột.

Bạn cần đăng nhập để bình luận