Trạng Nguyên, Hôm Nay Đã Tìm Thấy Phu Nhân Chưa?
CHƯƠNG 12
**16**
Trong lúc ốm ngủ không yên, mồ hôi trộm ra nhiều, mơ màng liên miên.
Ta mơ thấy Lăng Diễn trong gió tuyết, hắn từng bước từng bước tiến về phía ta.
Bước qua nơi nào, trên nền tuyết liền lưu lại một chuỗi dấu chân máu.
Hắn vươn tay về phía ta: "Vũ Xu, cuối cùng ta cũng tìm được nàng."
Ta giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch.
Ta ôm n.g.ự.c bình tĩnh lại, trong đầu vẫn còn mơ hồ hiện lên ánh mắt thâm trầm của Lăng Diễn.
Một lát sau, ta vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, y nữ đi vào nói với ta, Hạ Sinh đã tỉnh.
Ta kéo thân thể ốm yếu đi thăm hắn, toàn thân chẳng còn chút sức lực.
Hắn nằm sấp, sau lưng quấn băng vải dày đặc, vẫn còn lờ mờ thấy được màu máu.
Ánh mắt hắn dán chặt vào ta: "Tiểu thư, người bị thương sao? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
Ta ngồi xuống đầu giường hắn, bất đắc dĩ cười: "Ngươi suýt chút nữa mất mạng rồi, còn có tâm trạng quan tâm sắc mặt ta kém hay không?"
Đôi môi tái nhợt của hắn mím chặt, trên mặt tràn đầy hối hận: "Ta không bảo vệ tốt tiểu thư."
Đại phu nói may mà Hạ Sinh thể trạng khỏe mạnh, nhát đao kia nếu rơi vào người khác, không c.h.ế.t vì mất máu, cũng khó tránh khỏi viêm nhiễm phát sốt.
Ta rót cho hắn một cốc nước ấm.
Ban đầu chỉ là cho hắn một con đường, đối với ta mà nói chỉ là chuyện một câu nói, nào ngờ hắn lại lấy mạng ra báo đáp.
"Bây giờ ngươi không còn là người làm công của ta nữa, mạng của ta là mạng, mạng của ngươi cũng là mạng."
Hắn nắm chặt cốc nước, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy: "Mạng của ta như cỏ rác, không đáng nhắc tới."
Cổ họng ta nghẹn lại, nắm chặt vạt áo trên đầu gối.
"Nói bậy, mệnh của ngươi như đá tảng, mưa gió không thể phá hủy, đừng để ta nghe thấy những lời tự coi nhẹ bản thân như vậy nữa."
Nếu sống trong nghịch cảnh, trong lòng không có ý niệm muốn sống, tìm cái c.h.ế.t quá đơn giản.
Ta cúi đầu nhìn Hạ Sinh, hắn chậm rãi uống cốc nước kia, sắc mặt tái nhợt, thần sắc đờ đẫn.
Thoáng chốc, ta lại nhìn thấy thiếu niên nhút nhát kia.
"Hạ Sinh, ta vẫn thiếu một hộ vệ, ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, sau này mới có thể bảo vệ ta."
Động tác uống nước của hắn khựng lại, ngây ngốc chớp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn ta, tròng mắt không nhúc nhích.
"Tiểu thư, người..."
"Ý ta là, sau này ngươi đi theo ta."