Trạng Nguyên, Hôm Nay Đã Tìm Thấy Phu Nhân Chưa?
CHƯƠNG 3
Mơ màng tỉnh lại, cổ đau nhức không cử động được, ta xoa bóp cổ rồi mở mắt.
Theo bản năng nhìn về phía Lăng Diễn.
Đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, không biết hắn đang nhìn ta và nghĩ gì.
Ta đưa tay lên trán hắn, thở ra một hơi: "May quá, không sốt, bây giờ chàng cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt hắn tiều tụy xanh xao, nhưng không làm giảm đi phong độ của hắn, ngược lại càng có thêm vẻ đẹp bệnh yếu.
"Nàng chăm sóc ta cả đêm?"
Ta gật đầu, chuyện hiển nhiên như vậy, hắn còn phải hỏi, chẳng lẽ trúng độc một lần đầu óc ngốc rồi.
Ta lộ vẻ kinh hãi, ôm mặt hắn, hoảng hốt nói: "Chàng thật sự không sao chứ? Đầu có đau không? Có quên mất chuyện gì không?"
Đầu óc của hắn không thể xảy ra chuyện, hắn phải thành đạt, ta mới có thể đón mẹ ra khỏi Tô gia.
Nếu đầu óc hắn hỏng rồi thì có khác gì đã chết?
Hắn khẽ thở ra, nắm lấy một tay ta, gỡ ra khỏi mặt hắn, khẽ nói: "Ta không sao, đừng lo lắng."
Ta thở phào nhẹ nhõm, sợ đến toát mồ hôi lạnh, quên cả rút tay về: "Không sao, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Hắn mím môi, ánh mắt nhìn ta dường như có chút phức tạp.
Ta không rảnh phân biệt trong đầu người thông minh này đang nghĩ gì, rút tay ra, hắn dường như hơi nắm hờ một chút, rồi buông tay xuống giường.
Ta đỡ cổ, cắn răng vặn vẹo: "Chỗ trường học ta sẽ đi nhờ Lý tú tài giúp chàng mấy ngày, bây giờ chàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng cho khỏe người, những chuyện khác không cần quan tâm."
Mày hắn khẽ động, vẻ mặt tiều tụy lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Nàng và Lý tú tài thân quen?"
Ta kỳ quái liếc hắn một cái, ba lần bảy lượt xác nhận xem đầu óc hắn có hỏng không.
"Trong trường học chỉ có hai người là thầy dạy, chàng phải dưỡng bệnh, chẳng lẽ không thể nhờ y làm thay sao."
Ta vỗ vỗ vai hắn, cảm thấy thân thể hắn hơi cứng đờ, nhớ ra hắn không thích tiếp xúc với ta, vội vàng thu tay lại.
"Chàng thấy áy náy, thì trả tiền dạy thay mấy ngày đó cho y là được."
Ta đặt hòm sách của hắn lên đầu giường, tiện cho hắn lấy sách.
"Nếu thấy buồn chán, thì đọc sách đi."
Hắn nhìn hòm sách, rồi lại đưa mắt nhìn ta, thần sắc dường như thêm vài phần dịu dàng: "Đa tạ… Vũ Xu."
Ta ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.
Ta cong khóe miệng, cười với hắn.