Tôi Trở Lại Mười Năm Yêu Khương Kỳ Nhất
Chương 8
19
Tôi nhìn Bùi Lam đang hết lắc lư lại nhìn Tô Lạc khóc như mưa phía sau anh ta.
Một mình tôi chống chọi với hai người, trong lòng thật khổ sở.
Tôi vốn ghét nhất cái cảm giác cô độc, không ai giúp đỡ này.
Tôi bứt tóc gào lên.
"Khương Kỳ! Anh ra đây!"
Sự bình tĩnh mà tôi luôn cố gắng duy trì cuối cùng cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.
Khi Khương Kỳ đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt tôi, mắt tôi đã ngấn lệ.
Tôi rất ghét sự thờ ơ của cha mẹ và em trai, tôi rất ghét cái người tự xưng là bạn trai lại ra mặt bảo vệ cô gái khác trước mặt tôi, tôi rất ghét kẻ gây chuyện dùng những lời lẽ dối trá để biện minh cho mình.
Nhưng Khương Kỳ bây giờ chỉ là bạn trai cũ, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi.
Để tôi phải một mình gánh chịu cái mớ hỗn độn này.
Tôi nức nở bắt Khương Kỳ phải lựa chọn.
"Bây giờ em chia tay rồi, anh có muốn ở bên em không?"
Khương Kỳ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Tôi không nghe thấy Bùi Lam đang vội vàng nói gì bên cạnh.
Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn vào gương mặt Khương Kỳ.
Trong lúc tầm mắt vừa mờ đi lại vừa rõ lên, tôi thấy môi anh hé mở.
Nhưng tôi lại đưa tay bịt miệng anh lại.
"Anh không cần trả lời, câu trả lời của anh không quan trọng. Dù thế nào đi nữa, dù là bao nuôi, anh cũng phải ở bên em."
Hàng mi Khương Kỳ khẽ run, anh không nói gì, nhưng ánh mắt anh cho tôi biết anh yêu tôi.