Tôi Trở Lại Mười Năm Yêu Khương Kỳ Nhất

Chương 4

 

09

 

Khương Kỳ mím môi xách hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, Bùi Lam lẽo đẽo theo sau.

 

Vì cửa không khép chặt, tôi thoáng thấy Khương Kỳ trả lại hộp giữ nhiệt cho Bùi Lam.

 

Chuyện gì thế này?

 

Sao bây giờ anh lại rộng lượng với đàn ông bên cạnh tôi vậy?

 

Nhưng tôi đang đói meo, nên thôi không truy cứu nữa.

 

Đợi Khương Kỳ quay lại, tôi vội vàng bảo anh đút tôi ăn sáng.

 

"Em sắp c.h.ế.t đói rồi."

 

Tôi không ngờ Bùi Lam không rời bệnh viện, anh ta cứ đứng ngoài phòng bệnh tôi đến hơn một giờ chiều.

 

Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc ngoài hành lang.

 

Rồi tôi vừa ngủ trưa dậy thì thấy luật sư của mình, Tô Lạc người đã đ.â.m tôi bị thương và cả Bùi Lam sáng nay cùng nhau bước vào.

 

Luật sư đưa cho tôi một bản tài liệu, đưa cho Tô Lạc một bản.

 

Tôi ngại cầm mỏi tay, liền để tay Khương Kỳ làm giá sách cho mình.

 

Nhìn Khương Kỳ tựa vào đầu giường tôi, tư thế gần như ôm trọn tôi vào lòng, ánh mắt Bùi Lam tối sầm lại, rồi lại tiến đến gượng cười, muốn thay Khương Kỳ cầm giúp.

 

Nhưng tôi thẳng thừng từ chối.

 

"Anh làm gì đấy? Đừng có chạm vào tôi."

 

Luật sư nói tôi có thể kiện Tô Lạc tội gây thương tích, khởi tố hình sự.

 

Nghe vậy, mặt Tô Lạc tái mét vì sợ hãi.

 

Bùi Lam ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, định nắm lấy tay tôi.

 

"Cố Tích, nể mặt anh, em và Lạc Lạc giải quyết riêng đi, được không?"

 

Tôi thấy anh ta đúng là người đáng ghét nhất kể từ khi tôi tỉnh lại.

 

"Giải quyết riêng? Giờ trong xương tôi còn đóng đinh đây này. Tôi cũng không thiếu tiền."

 

Tôi nhìn luật sư.

 

"Tôi muốn đi theo con đường pháp luật, để kẻ gây ra tổn thương cho tôi phải trả giá."

 

Tô Lạc mặc bộ sườn xám xanh trắng, run rẩy đứng đó, đến cả khăn choàng cũng bị cô ta làm rơi xuống đất.

 

Bùi Lam đứng dậy, cúi người về phía tôi.

 

"Cố Tích, sao em cứ phải cay nghiệt như vậy? Chuyện có thể giải quyết riêng mà em cứ muốn làm lớn chuyện lên làm gì? Lạc Lạc còn nhỏ, mùa thu này đã phải đi du học rồi, em lớn hơn cô ấy nhiều như vậy sao còn không hiểu chuyện?"

 

Tôi nhìn mặt Bùi Lam mà muốn nhăn nhó hết cả lại.

 

Tôi ghét nhất là bị người khác lên mặt dạy đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận