Tôi Trở Lại Mười Năm Yêu Khương Kỳ Nhất

Chương 7

16

 

Sau hai ngày một đêm kể từ khi tôi tỉnh lại sau cơn trọng thương, em trai Cố Dục mới chậm rãi đến.

 

Ngay giây phút cuối cùng trước khi bước vào phòng bệnh của tôi, cậu ta vẫn còn đang nghe điện thoại.

 

Người đàn ông mặc bộ đồ đen hàng hiệu đắt tiền, tóc chải ngược kiểu quý ông đứng ở cuối giường, đảo mắt nhìn tôi vài lượt.

 

Cậu ta cau mày, một thói quen chứ không phải vì lo lắng cho tôi.

 

"Trông vẫn ổn đấy chứ, không c.h.ế.t không què."

 

"Sau này cẩn thận chút đi, tay chân không phối hợp thì ở nhà thôi, còn chạy đi trượt tuyết làm gì?"

 

"Cha mẹ bận họp, không có thời gian đến thăm chị, còn phải phiền tôi chạy đến một chuyến, tôi cũng bận lắm có được không?"

 

Nghe cậu ta lảm nhảm, tôi tức đến mức chẳng muốn cãi nhau.

 

"Em mau đi đi, chị không muốn nhìn thấy em."

 

Cố Dục bĩu môi.

 

"Chị tưởng tôi muốn đến thăm chị chắc?"

 

Cậu ta đi thẳng đến tủ đầu giường, cầm báo cáo kiểm tra của tôi lên xem, chụp mấy tấm ảnh.

 

Rồi gửi một tin nhắn thoại.

 

[Được rồi, con xem rồi, chị ấy không sao, chỉ là bị gãy xương thôi.]

 

Tôi ném quả quýt về phía cậu ta, bị cậu ta bắt được rồi nhét vào túi.

 

Khóe miệng cậu ta nở một nụ cười nhạt.

 

"Xem chị xong rồi, tôi đi đây."

 

Cậu ta bước về phía cửa, rồi đột ngột quay lại.

 

"Này chị, giờ tay chân chị đều gãy thế này, mà Bùi Lam cũng không bỏ chị, không nói chia tay, người ta tốt đấy chứ?"

 

Tôi chán ghét nhìn cậu ta.

 

"Tiêu chuẩn đánh giá người tốt kẻ xấu của em đúng là kỳ lạ."

 

Cố Dục hừ một tiếng, vẻ mặt không quan tâm rồi đẩy cửa bước đi.

 

Lại bất ngờ đụng phải Khương Kỳ đang xách bữa tối về.

 

Cố Dục đương nhiên biết Khương Kỳ.

 

Ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng trên mặt Khương Kỳ.

 

"Không phải anh đã chia tay với chị tôi rồi sao? Sao giờ lại định thừa nước đục thả câu?"

 

Cậu ta lại quay sang nhìn tôi.

 

"Chị cũng thích 'ngựa quen đường cũ' à? Ngoài cái mặt ra thì anh ta còn có ưu điểm gì? Chị lớn từng này rồi mà còn tin có tình yêu là đủ no sao?"

 

Giờ ở xa quá, tôi không với tới để ném vào mặt Cố Dục được.

 

"Em đến đây chỉ để làm chị khó chịu thôi à?"

 

Khương Kỳ cúi đầu nghe Cố Dục ác ý nói những lời tổn thương.

 

Lúc này tôi mới nhận ra, bây giờ anh vì ở bên tôi mà đã đặt lòng tự trọng của mình xuống rất thấp rồi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận