Tôi Trở Lại Mười Năm Yêu Khương Kỳ Nhất

Chương 1

Tiểu thanh mai của Bùi Lam đã xô tôi ngã từ đường trượt tuyết, khiến tôi bị gãy xương và mất trí nhớ.

 

Trước giường bệnh, Bùi Lam áy náy nắm tay tôi nói:

 

"Lạc Lạc không cố ý đâu."

 

Tôi lại bảo anh ta và Tô Lạc tránh ra.

 

Rồi tôi nói với y tá:

 

"Cô y tá, làm ơn gọi điện cho bạn trai tôi được không?"

 

"Tôi ra nông nỗi này rồi mà anh ấy còn không đến thăm tôi sao?"

 

Bùi Lam không ngờ rằng, cú va chạm của tiểu thanh mai lại khiến tôi mất trí nhớ.

 

Nó đưa tôi trở về mười năm yêu Khương Kỳ nhất.

 

01

 

Khi tôi tỉnh lại trong cơn đau đớn.

 

Trước mắt tôi là một gương mặt tuấn tú, nho nhã.

 

Người đàn ông xa lạ này nhìn tôi với vẻ mặt ưu tư, rồi khi thấy tôi tỉnh lại thì đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.

 

"Cố Tích, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em có biết anh đã lo lắng cho em thế nào không?"

 

Nói rồi, anh ta nắm lấy bàn tay đang cắm ống truyền dịch của tôi.

 

Tôi thấy tay mình đã được bó bột dày cộp.

 

Người đàn ông thở dài, tiếp tục nói:

 

"Cố Tích, Lạc Lạc không cố ý đụng vào em đâu, cô ấy là người mới, không kiểm soát được hướng đi, cũng không phanh kịp ván trượt."

 

Lúc này, một cô gái vốn đang đứng sau lưng người đàn ông kia, hai tay xoắn vào nhau, bước lên một bước, xin lỗi tôi.

 

Khuôn mặt trắng trẻo, yếu đuối của cô ta đẫm nước mắt.

 

"Em xin lỗi chị, em thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, em xin lỗi chị."

 

Qua lời của hai người này, tôi hiểu ra vài chuyện.

 

Tôi bị cô gái này đụng phải khi trượt tuyết, và hai người họ đang cầu xin tôi tha thứ.

 

"Tôi không trượt ở đường dành cho người mới đâu nhé, nếu cô ngay cả điều khiển hướng và phanh cũng không biết thì làm sao mà chạy lên đường trượt của tôi được?"

 

"Có phải cố ý gây thương tích hay không, đợi luật sư của tôi đến rồi nói."

 

Tôi vừa định nhờ y tá mời hai người này ra khỏi phòng bệnh thì đột nhiên phát hiện Khương Kỳ không có ở bên cạnh mình?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận