Tôi Trở Lại Mười Năm Yêu Khương Kỳ Nhất
Chương 2
03
Khoảng mười mấy phút sau.
Có người gõ cửa phòng bệnh, rồi đẩy cửa bước vào.
Tôi đang buồn chán đếm mây ngoài cửa sổ, lúc này quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa vào, có chút kinh ngạc.
"Khương Kỳ, anh nhuộm tóc đen từ khi nào vậy?"
Hơn nữa, anh cũng không mặc đồ hiệu mà anh thích, mà là một bộ đồ kiểu Trung Quốc màu đen rộng thùng thình.
Khuyên tai đinh trên vành tai cũng biến mất.
Chỉ còn lại một đôi khuyên tai ngọc đơn giản.
Tuy mặt vẫn đẹp trai như vậy, nhưng thần sắc lại lạnh lùng.
Thấy tôi cũng không cười như hồ ly tinh nữa, mà chỉ mím môi, không nói một lời.
Cảm giác như, đột nhiên anh trưởng thành hơn hẳn.
Khương Kỳ ngồi xuống chiếc ghế mà Bùi Lam vừa ngồi.
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, mà lại hỏi ngược lại tôi một câu.
"Sao lại gọi tôi đến?"
Anh đang nói cái gì vậy?
"Anh không phải bạn trai của em sao? Bạn gái anh bị gãy xương phải nhập viện, anh còn không đến thăm em?"
"Em còn chưa hỏi sao anh đến muộn thế này."
Đôi mắt đào hoa của Khương Kỳ trợn tròn khi tôi nói hai chữ "bạn trai", sau đó lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi đến khi tôi thấy phát sợ.
"Tôi nghi ngờ lúc em trượt tuyết đã ngã đập đầu rồi, có phải em mất trí nhớ không? Chuyện tôi là bạn trai em đã là chuyện của mấy năm trước rồi."
"Hả?"
"Em mất trí nhớ sao?"
Nghĩ lại thì, tôi thật sự không nhớ gì về chuyện xảy ra ở sân trượt tuyết cả, mà cả những chuyện trước đó nữa tôi cũng không nhớ được.
04
Thấy Khương Kỳ nghe tôi gọi anh là bạn trai mà không có vẻ gì là vui vẻ.
Trong lòng tôi chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
"Chồng ơi?"
Tôi ngập ngừng gọi.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong ký ức của tôi gọi như vậy, tôi còn hơi ngại.
Không ngờ, Khương Kỳ nghe thấy cách xưng hô này thì đột ngột đứng phắt dậy.
Tôi thấy anh khẽ chửi một tiếng.
Rồi hỏi tôi: