"Không giống nhau!" Tôi cãi lại. "Đây là cái váy đầu tiên anh mua cho tôi! Tôi quý nó lắm!"
Ánh mắt hắn dời từ chân tôi lên mặt tôi, dừng lại một lúc lâu, rồi khẽ ho một tiếng, dường như ngại ngùng: "Hiểu rồi."
"Giờ còn đi được không?"
Tôi vừa định nói "Được," hệ thống đã xen vào: 【Không được.】
Tôi: 【… Nhưng tôi nghĩ tôi đi được mà.】
Hệ thống: 【Không, cô không đi được.】
Tôi cố gắng phản bác: 【Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm.】
Hệ thống: 【Tôi nói cô không được là không được. Đây không phải chuyện cô nghĩ mình làm được hay không, mà phải đúng với thiết lập nhân vật.】
Tôi bị nó xoay mòng mòng đến chóng mặt: 【Được rồi, sư phụ, tôi chịu thua.】
Chưa kịp quyết định làm gì, tôi liếc nhìn Trình Húc, đầy phân vân.
Nhưng hắn dường như đã đoán được suy nghĩ của tôi, xoay người đưa lưng về phía tôi: "Lên đi, tôi cõng em."
Tôi hơi ngây ra, nhìn tấm lưng rộng của hắn, rồi vô thức vòng tay qua cổ hắn.
Hắn đỡ chắc tôi, bước đi từng bước vững vàng.
Những tiếng ồn ào của bữa tiệc bị bỏ lại phía sau, cả hai im lặng một lúc lâu.
"Trình Húc." Tôi phá vỡ sự yên lặng. "Anh có thấy tôi phiền phức, khó chiều, rắc rối không?"
Hắn bật cười: "Chắc chắn rồi."
Tôi đang định véo tai hắn, thì hắn nói tiếp: "Nhưng em không cần phải sửa lại đâu."
"Nếu tôi không đáp ứng được yêu cầu của em, thì đó là lỗi của tôi.
"Không phải của em."
Tôi c.h.ế.t mất.
Tim tôi đập như muốn nổ tung, tốc độ lên đến 180 nhịp trên phút, như thể sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Tôi bối rối, còn Trình Húc thì vẫn bình thản như bình thường. Hắn cõng tôi đến xe cạnh, mở cửa ghế phụ rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
Sau đó hắn cúi người, giúp tôi thắt dây an toàn.
Khi anh chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên hỏi: "Phải rồi. Em không thích Tần Trăn nữa, đúng không?"
"Hả?" Tôi giật mình, lập tức phủ nhận: "Không, tôi không thích anh ta nữa."
Nghe xong, hắn như thở phào nhẹ nhõm, rút người khỏi xe.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng của hắn trở nên dịu dàng hơn, giọng nói dường như cũng nhuốm ánh trăng, đầy mê hoặc.
Anh nói:
"Thế thì tốt."
Tối hôm đó, tôi bị vẻ đẹp của Trình Húc làm cho mê mẩn, quên mất không hỏi câu "Thế thì tốt" của anh ta rốt cuộc có ý gì.
Tôi da mặt mỏng, không dám hỏi thẳng. Mỗi lần gặp anh ta, miệng tôi mở ra rồi lại ngậm vào, mãi mà không dám nói.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Cho đến một ngày, khi chúng tôi đang ngồi trên sofa xem phim, màn hình điện thoại của anh ta bỗng sáng lên.
Tôi vô tình liếc qua, thấy người nhắn tin là Trần Tử Nguyệt.
Tôi khựng lại.
Trình Húc cũng khựng lại.
Sau đó, anh ta viện cớ có công việc cần xử lý, rút về phòng như thể không có gì đáng nghi.
Tôi hoàn hồn, buồn bã ôm Tiểu Mi: "Tiểu Mi, sau này có lẽ chỉ còn mẹ con chúng ta nương tựa vào nhau thôi."
Tiểu Mi "meo" một tiếng, rõ ràng không hiểu gì cả.
Thực ra, từ sau tiệc sinh nhật của Tần Trăn, tôi và Trần Tử Nguyệt đã trở thành bạn bè thân thiết, thậm chí còn cùng nhau đi hát karaoke và xem phim.
Rõ ràng tôi là người muốn gán ghép họ, nhưng giờ đây lại cảm thấy lòng mình ê ẩm.
Tôi tự an ủi: Chắc là vì nếu họ ở bên nhau, tôi sẽ bị Trình Húc đuổi ra ngoài, không còn cách nào duy trì hình tượng tiểu thư được nuông chiều nữa.
Làm gì còn ai như một "kẻ ngốc lớn tướng" như Trình Húc cho tôi ăn chực uống chùa thế này!
Tuyệt vọng, tôi gọi hệ thống: 【Hệ thống, làm sao bây giờ?】
【Hệ thống? Anh còn đó không? Hệ thống?】
Tôi gào thét trong đầu hơn mười phút, hệ thống mới trả lời: 【Bận lắm! Đừng gọi nữa!】
【Bận gì chứ? Anh còn có người nào khác ngoài tôi sao?】 Tôi phẫn nộ chất vấn, 【Tôi không phải là bảo bối duy nhất của anh à?】
Hệ thống còn giận hơn tôi: 【Đáng lẽ nhiệm vụ của cô sắp hoàn thành rồi! Tôi còn viết xong đơn xin nghỉ phép! Vé đi nghỉ dưỡng năm ngày ở đảo tôi cũng đã đặt xong rồi! Kết quả có hệ thống khác nghỉ việc, tất cả công việc đổ hết lên tôi!】
【Nhiệm vụ của tôi sắp hoàn thành?】 Tôi lập tức bắt được điểm mấu chốt trong cơn tức giận của nó, 【Tại sao?】
Hệ thống cười khẩy: 【Vì cô "làm quá."】
Tôi: 【… Tôi coi như anh đang khen tôi đi.】
Hệ thống ngày càng bận, hầu như không thèm để ý đến tôi nữa.
Rồi một ngày, nó vội vã nhấn nút kết thúc: 【Thật sự không xử lý hết được nữa, bạn thân yêu. Tôi thấy nhiệm vụ của cô hoàn thành gần xong rồi, tôi sẽ kết thúc sớm nhé! Nhớ cho tôi đánh giá năm sao nhé, yêu yêu!】
Tôi sững người mất một lúc mới nhận ra điều gì vừa xảy ra.
Để kiểm tra xem hệ thống có thật sự biến mất không, tôi gọi một bát mì cay, yêu cầu bỏ đầy hành, gừng, tỏi.
Ăn xong, tôi lại ăn thêm một gói snack cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-nhat-duoc-26-van-trong-thung-rac-khong-biet-do-la-tien-mua-mang/chuong-6.html.]
Rồi tôi bế Tiểu Mi lên, úp mặt vào bụng mềm mại của nó, hít một hơi thật sâu.
Không dị ứng, không đau đớn, không bị phạt.
Trời ơi.
Hệ thống thực sự biến mất rồi.
Cuối cùng, tôi cũng không còn bị những quy tắc kỳ quặc trói buộc nữa!
Niềm vui lớn trào dâng, nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Tôi sẽ không còn lý do để tiếp tục ở lại nhà của Trình Húc.
Chiều hôm đó, Trình Húc ra ngoài rất sớm, không biết anh đi đâu, mãi mà chưa về.
Chỉ còn hai mẹ con tôi và Tiểu Mi cô đơn ngồi giữ nhà.
Khi tôi đang nằm dài trên sofa, buồn bã suy nghĩ vẩn vơ, thì Trình Húc về.
Anh nhìn tôi ôm Tiểu Mi, khuôn mặt đầy vẻ ủ rũ, dừng lại một chút rồi hỏi: "Sao thế?"
Tôi lưu luyến, buồn bã khôn nguôi, mắt rưng rưng gọi anh: "Trình Húc..."
Còn chưa kịp nói xong, anh đã cắt ngang: "Biết rồi."
Tôi: "Hả? Biết gì cơ?"
Trình Húc: "Anh đã đặt chiếc túi phiên bản giới hạn mới rồi, hai ngày nữa sẽ giao đến nhà."
"..." Tôi ngẩn người vài giây: "Không phải..."
"Không phải?" Anh hơi nghi hoặc. "Anh cũng đã bổ sung sữa trong tủ lạnh, dọn sạch khay cát của Tiểu Mi, và bảo cô giúp việc mua cá không xương cho bữa trưa. Còn gì nữa?"
Tôi: "..."
Không phải, anh à, ânh có cần tôi giúp gọi luật sư bảo vệ quyền lợi không?
"Tôi như một khách hàng khó tính đáng ghét, còn Trình Húc thì như một nhà thầu đáng thương bị tôi bóc lột.
Trong giây phút đó, tôi biết mình sai, lủi thủi chạy về phòng.
Nằm trên giường, trong đầu tôi toàn là hình ảnh Trình Húc vừa rồi, nghiêm túc suy nghĩ xem mình còn thiếu sót chỗ nào."
Và cả tin nhắn của Trần Tử Nguyệt.
Không chần chừ, tôi nhắn tin cho cô ấy: 【Cậu nghĩ Trình Húc là người thế nào?】
Nửa phút sau, cô ấy trả lời: 【Tôi thấy anh ấy rất tốt! Vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại rất kiên nhẫn! Là một người đàn ông xuất sắc bậc nhất, cực kỳ đáng tin cậy!】
Xong đời, xong thật rồi.
Lòng tôi lạnh xuống như rơi xuống hầm băng.
Nhìn dòng đánh giá năm sao của cô ấy dành cho Trình Húc, tim tôi lạnh toát.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy nhắn thêm: 【Trình Húc tỏ tình với cậu rồi à? Đừng do dự, tôi thấy anh ấy thực sự tốt đấy!
【Chiếc dây chuyền này anh ấy chọn rất lâu, hỏi tôi không biết bao nhiêu lần sở thích của cậu mới quyết định mua.
【Có thể thấy, anh ấy rất để tâm đến cậu!】
Hả?
Chuyện gì thế này? Đây có còn là chữ Quốc ngữ không vậy, sao tôi đọc mãi không hiểu?
Khi tôi đang định hỏi tiếp, thì cửa phòng bị gõ.
Mở cửa ra, chẳng thấy ai, chỉ có Tiểu Mi ngồi đó.
Tôi cúi xuống bế Tiểu Mi lên, bỗng phát hiện trên cổ nó có một chiếc dây chuyền.
Bóng dáng Trình Húc xuất hiện ở ngưỡng cửa, nụ cười đầy vẻ đắc ý.
Tôi nhất thời không biết nói gì, lắp bắp mãi mới thốt được một câu: "Tiểu Mi còn nhỏ quá, chiếc dây chuyền này hơi nặng, không tốt cho cổ của nó. Em giữ giúp nó trước nhé."
Trình Húc cười, rất phối hợp: "Được."
Tôi tháo dây chuyền xuống, hơi bối rối, thấy hắn vẫn ung dung đứng đó, bèn đưa chân đá nhẹ: "Anh còn đứng đó làm gì!"
"Đến đây."
Nụ cười của Trình Húc không giấu được, hắn khẽ bật cười, bước đến gần, cầm chiếc dây chuyền lên, những ngón tay lạnh buốt chạm vào cổ tôi.
"Ban đầu anh còn định vài ngày nữa mới đưa cho em. Nhưng em đoán sai nhiều quá, anh nghĩ em chắc đã phát hiện ra chuyện dây chuyền này." Hắn cài móc khóa, rồi xoay tôi đối diện với hắn. "Lần này chắc không sai nữa, đúng không?"
Ừ, không sai.
Nhưng đáp án không phải dây chuyền.
Là Trình Húc.
Tuy nhiên, tôi vẫn lắc đầu: "Sai rồi, thiếu một thứ nữa."
Trần Tử Nguyệt rõ ràng nói có tỏ tình mà!
Trình Húc dường như hiểu ý, đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú: "Lâm Thính, anh thích em."
"Thật à?" Tôi hít mũi, nghịch ngợm hỏi: "Vậy anh thích sự hiểu chuyện của em, hay thích sự dịu dàng hào phóng của em?"
Hắn nhéo má tôi: "Anh thích sự hài hước của em."
Tôi ôm Tiểu Mi, không rảnh tay đánh anh, chỉ có thể trợn mắt giả vờ hung dữ.
Trình Húc cười, ôm tôi vào lòng: "Vậy em thì sao?"
Tôi được hơi ấm của hắn bao trùm, Tiểu Mi mềm mại dụi vào tay tôi.
Không chút do dự, câu trả lời thốt ra nhẹ như một đám mây, ngập tràn hơi nước hạnh phúc.
"Em cũng rất thích anh."