TÔI MUA ĐỒ BỔ CHO CON, CHỒNG DÂNG CHO NHÂN TÌNH ĐẺ CON TRAI

8 - HẾT

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người mở cửa là mẹ chồng cũ.

 

Bà ta mặt mày cau có, làu bàu trong miệng:

“Không cho người ta yên một ngày à? Đúng là đồ không ra gì.”

 

Tôi kề sát mặt bà ta, lắc đầu cười:

“Đúng rồi, đúng rồi! Tôi chính là loại không ra gì đấy!

Giờ bà cũng lượn đi cho khuất mắt tôi luôn đi!”

 

Vừa thấy tôi bước vào, mẹ Trần Trần lập tức c.h.ế.t sững.

 

Trên người cô ta là bộ đồ ngủ cũ rách mà tôi quên không mang đi.

 

Nhếch nhác đứng dậy, cô ta hét lên:

“Cô… cô tới đây làm gì? Mấy người là ai? Cút khỏi nhà tôi!”

 

—-----

Tôi móc ra bản sao giấy chứng nhận sở hữu nhà đất từ trong túi.

 

Đưa cho cô ta.

 

“Chồng cô không nói với cô à? Cô chỉ là ở nhờ nhà tôi đến khi sinh xong đứa con.”

 

Cô ta trợn tròn mắt không thể tin nổi, cầm lấy bản sao, lật tới lật lui xem hàng chục lần.

 

Cuối cùng, môi run rẩy, quay đầu nhìn về phía Thẩm Trác đang ngồi phè phỡn chơi game trên sofa.

 

“Chồng… chồng ơi… cô ta… cô ta nói thật sao?”

 

Thẩm Trác ngáp dài, lười biếng duỗi người.

 

Rồi cáu kỉnh lầm bầm:

“Trời ơi, phiền quá! Nói lắm gì chứ? Thua game rồi nè!”

 

Hắn đứng dậy, nhìn tôi:

“Vẫn là em tốt. Em xem, cô ấy thực sự giúp anh có người nối dõi rồi, còn sinh được con trai nữa.”

 

Tôi mỉm cười gật đầu:

“Ừ, chúc mừng anh.”

 

Hắn xòe tay cười khổ:

“Hay là… mình tái hôn đi? Cô ta phiền quá rồi.”

 

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười:

“Cút!”

 

Hắn gãi bụng gượng gạo, rồi quay sang gọi mẹ hắn:

“Mẹ, dọn đồ đi, mình chuyển nhà thôi.”

 

Nhưng bên kia, mẹ Trần Trần đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Cô ta gào thét điên cuồng:

 

“Anh nói cái gì? Anh vừa nói cái gì?! Đồ khốn! Đồ lừa đảo! Anh lừa tôi!

 

“Anh nói căn nhà này là của anh, anh nói mọi thứ trong nhà đều do anh mua!

 

“Anh còn bảo mụ vợ xấu xí đó đi làm chẳng kiếm được bao nhiêu, tất cả là nhờ anh làm thêm mà sống!”

 

Tôi không nhịn được nữa:

“Làm thêm cái gì chứ? Tất cả tiền trong nhà này là do tôi kiếm.”

 

Đầu óc mẹ Trần Trần như nổ tung.

 

Chân cô ta bủn rủn, quỳ sụp xuống đất:

“Không thể nào! Không thể nào! Rõ ràng anh ấy mỗi tháng đưa tôi mấy vạn tệ tiêu vặt!

 

“Mụ đàn bà đê tiện kia! Cô ghen tỵ với tôi! Cô ghen tỵ vì tôi được tiêu mấy vạn mỗi tháng!”

 

Tôi chẳng buồn đôi co, chỉ lạnh lùng vẫy tay.

 

Rồi quay sang Thẩm Trác:

“Nghe Đông ca nói, anh vay tín dụng hơn 1 triệu tệ đúng không?”

 

Hắn nhún vai hờ hững:

“Cỡ đó đó.”

 

Mẹ Trần Trần cứng đờ.

 

“Cái… cái gì cơ…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-mua-do-bo-cho-con-chong-dang-cho-nhan-tinh-de-con-trai/8-het.html.]

Tôi cúi xuống nhìn cô ta:

“Cô là vợ anh ta – chẳng lẽ cô không biết?

Hơn 1 triệu tệ nợ kia là nợ chung của hai người.”

 

Cô ta như phát điên, lao thẳng về phía tôi như chó dại:

 

“Tất cả là tại mày! Đồ sao chổi! Tại mày cả!”

 

Nhưng mấy anh em họ của tôi đâu phải tay vừa, liền tóm lấy cô ta, ném thẳng ra ngoài cửa.

 

—------

 

Việc thu dọn nhà diễn ra khá suôn sẻ.

 

Để cắt đứt mọi liên hệ, tôi đăng bán luôn căn nhà.

 

Thẩm Trác tìm tới tôi xin tái hôn mấy lần, nói không chịu nổi mẹ Trần Trần nữa.

 

Ngày nào cũng bắt hắn đi làm, đi kiếm tiền.

 

Hắn bảo:

“Vẫn là sống với em sướng hơn.”

 

Sướng cái đầu anh á!

 

Cả nhà ba người dọn về căn phòng trọ bé xíu 20 mét vuông mà mẹ chồng cũ thuê.

 

Đáng sợ không phải là bốn người chen chúc trong cái hộp diêm ấy.

 

Đáng sợ là đứa con nối dõi mà mẹ Trần Trần sinh ra – bị chẩn đoán là bại não.

 

Vừa hết cữ, cô ta đã bị ép phải ra ngoài tìm việc.

 

Làm bán hàng ở một quầy ăn nhỏ, vất vả cả tháng chỉ được 3.500 tệ.

 

Ban ngày đi làm, tối về thì cãi lộn với Thẩm Trác.

 

Hai người thường xuyên ẩu đả, mặt mũi thâm tím, trông thảm hại vô cùng.

 

Tôi không ngờ được – mẹ Trần Trần lại lần nữa tìm đến công ty tôi.

 

Vẫn là sảnh lớn ấy, vẫn là một ly cà phê.

 

Cô ta rụt rè chỉ vào ly cà phê của tôi:

“Cho tôi… gọi một ly giống vậy được không?”

 

Tôi nghiêng người tới gần:

“Được thôi, mình chia đôi tiền nhé.”

 

Cô ta co rút cổ lại, lắc đầu quầy quậy.

 

Lần này cô ta đến để… kết thân làm họ hàng.

 

Cô ta nói, xét theo huyết thống thì, đứa trẻ bại não mà cô ta sinh ra cũng là em trai của Viên Viên.

 

Vì tình cảm giữa hai đứa nhỏ, tôi có thể giúp đỡ cô ta không?

 

Nợ nần và gánh nặng gia đình đã đè đến mức cô ta không thở nổi.

 

Tôi mỉm cười, đưa cho cô ta một tờ giấy.

 

Trên đó in một bài đăng của chính cô ta:

 

【Tôi đã yêu ông bố toàn thời gian ở mẫu giáo.

Anh ấy nói tôi bị thiệt thòi, tôi biết Đông y, biết chăm sóc trẻ con, chăm sóc đàn ông.

Anh ấy nói, nếu tôi ra ngoài làm việc, chắc chắn là một nữ nhân viên cao cấp.】

 

Rồi tôi đứng dậy, vỗ nhẹ vai cô ta.

 

Ghé sát tai, thì thầm:

 

“Sao cô lại vay tiền của tôi? Cô là nhân viên cấp cao cơ mà!”

 

Tôi quay người rời đi.

 

Phía sau lưng vang lên tiếng cô ta sụt sùi nức nở.

 

Nhưng tôi chẳng thấy thương.

 

Đáng đời!

 

HẾT.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận